Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 406
Cập nhật lúc: 2025-02-18 20:32:51
Lượt xem: 8
Sau khi rời khỏi quán cà phê, tài xế đưa bà đến bệnh viện.
Đi gặp bác sĩ điều trị chính trước, xác định con trai không có gì đáng ngại, mới vào phòng bệnh thăm người.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Tống Bạch nằm trên sô pha chơi game, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức bật người ngồi dậy, tiện tay nhét máy chơi game vào kẽ ghế.
"Con về nghỉ ngơi, chỗ này để cho mẹ."
"Không cần, con ở đây trông chừng là được."
Bàng Bội San nhìn con trai út, không nói gì, lúc này Tống Tử Văn đã tỉnh: "Mẹ?"
"Sao rồi, còn đau không? Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Vành mắt bỗng nhiên ửng đỏ, thường nói "Vết thương trên người con, đau đớn trong lòng mẹ" chính là như thế.
"Đã đỡ hơn nhiều rồi, mẹ đừng lo lắng."
"Sao mẹ không thể không lo được." Bà Bàng nôn nóng, đây là miếng thịt rơi xuống từ người bà, không phải là người dưng bình thường nào đó!
Tống Tử Văn muốn ngồi dậy.
"Anh đừng động đậy!" Tống Bạch lao tới ngăn cản.
Bà Bàng nhất thời đau lòng không thôi: "Nằm yên cho mẹ! Từ bây giờ trở đi, chuyện gì con cũng đừng nghĩ tới, tập trung nghỉ ngơi. Văn phòng thị chính bên đó, mẹ đã kêu Thanh Thanh xin nghỉ phép năm cho con, nửa tháng tiếp theo con bắt buộc phải tĩnh dưỡng."
"Mẹ, gãy xương thôi mà, không nghiêm…"
"Không cần nói nhiều, cứ quyết định như thế!"
Tống Tử Văn im lặng, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp.
"Tiểu Bạch, con ra đây, mẹ có chuyện hỏi con."
"Vâng." Đồng chí Tiểu Bạch ngoan ngoãn đi theo.
"Hiện trường tai nạn đã xử lý sạch sẽ chưa?"
"Đã xóa sạch toàn bộ camera ghi hình, tài xế lái xe say rượu, trách nhiệm không thuộc về anh con. Ngoài ra, đã tìm người đưa xe về trạm thu hồi, đảm bảo không để lại bất kỳ dấu vết nào."
"Phía khách sạn thì sao?"
"Camera vốn dĩ đã hỏng, tiếp tân đã bị cho nghỉ việc, ông chủ bên đó cũng đã đóng cửa."
"Rất tốt. Anh con không dễ dàng gì mới đi đến được ngày hôm nay, tuyệt đối không được để chuyện này ảnh hưởng đến tiền đồ của nó."
"Mẹ, vậy mẹ định xử lý Liêu Gia Văn thế nào?"
"Chuyện này không cần con lo lắng."
"Hì hì… Con có thể đưa ra một đề nghị không?"
Bà Bàng nhếch mày: "Nói ra nghe thử."
"Có thể h.i.ế.p trước g.i.ế.c sau."
"Con nghiêm chỉnh một chút cho mẹ!"
Tống Bạch nghiêm túc: "Con rất nghiêm túc!"
Bà Bàng: "…" Sao bà lại sinh ra một đứa con nít quỷ thế này?
"Nhưng, có một chuyện rất kỳ lạ. Trước đây khi con liên lạc với cục giao thông bên đó, bên kia chảnh chọe lắm, cứ như đã bắt được thóp của nhà họ Tống chúng ta, còn uy h.i.ế.p rằng sẽ công bố chuyện này ra trước mặt truyền thông."
"Bình thường thôi, đó không phải là người bên phe chúng ta."
"Nhưng sáng sớm hôm nay bên kia gọi điện thoại tới, vừa xin lỗi vừa nịnh nọt, làm con hồ đồ hết cả lên. Mẹ, đây là kiệt tác của mẹ đúng không?"
Bà Bàng cười không nói gì, cuộc gọi kia đã có tác dụng.
"Đừng mà, mẹ tiết lộ xíu đi, mặt mũi ai mà lớn thế? Ngay cả bên đối địch đều chạy lại giúp chúng ta?"
"Trên đời này, bạch đạo có đường tắt của bạch đạo, hắc đạo có sự tiện lợi của hắc đạo. Nếu chuyện đã xảy ra, thì luôn sẽ có cách để giải quyết"
"Đừng nói là mẹ đã thuê sát thủ đi uy h.i.ế.p Cục trưởng nhà người ta đấy chứ?"
"Con trai à, có lúc mẹ rất nghi ngờ con có phải là con ruột của mẹ hay không."
"Hả?"
"Đầu óc khờ khạo! Càng lớn càng ngu, dáng vẻ lanh lợi hồi bé đều bị chó gặm hết rồi!"
"…"
"Được rồi, chăm sóc anh con, mẹ vẫn còn có việc phải xử lý."
"Đợi đã, mẹ vẫn còn chưa nói BOSS lớn ấy là ai!"
"Tự đoán đi!"
Tống Bạch ồ một tiếng, sờ cằm, ánh mắt suy tư. Thế lực nhà họ Tống không thể nào bao trùm lên được khu vực đó, đường tắt phía bạch đạo coi như bỏ đi, vậy thì chỉ còn lại hắc đạo, nhưng thế lực ngầm của thủ đô mạnh ai nấy làm, kết cấu rời rạc, toàn là đám tép riu, chưa đủ tư cách đi chỉ huy Cục giao thông, trừ phi...
Ám Dạ!
Thế thì thông rồi!
Hèn gì mẹ lại có cái dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, chắc chắn đã leo lên được chiếc du thuyền khổng lồ của nhà họ An rồi. Nghe nói bà còn là bạn thân của người kia, trước đây không tin, bây giờ thì lại thấy hơi tin một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/406.html.]
Có thể thấy, lão hổ thật sự chuẩn bị ra oai rồi.
…
Buổi chiều, Liêu Gia Văn đi đến Bộ Ngoại Giao nhận một phần tài liệu gấp được gửi đến từ nước ngoài.
Trang điểm tinh tế khéo léo, che đi toàn bộ mọi mệt mỏi, áo sơ mi trắng phối với áo vest đen, dưới chiếc váy chữ A hé lộ ra một đôi chân thon dài.
Cô ta sống tỉnh táo hơn ai hết, cũng hiểu được trước mắt bản thân có thể nắm bắt được thứ gì.
"Chị Liêu."
"Chị Liêu đến rồi."
"Chị Liêu, chào buổi chiều."
"…"
Cô ta cười đáp lại.
"Tiểu Vương chuẩn bị một chút, bên phía Thụy Điển sẽ gửi tới một bản tài liệu khẩn."
"Vâng ạ!"
"Ối, chị Liêu sao chị lại đến đây?" Đồng nghiệp Hiểu Hoa nhào tới, cảm thấy vô cùng tò mò.
Liêu Gia Văn buồn cười nhìn cô ta, dựa vào mép bàn làm việc: "Sao tôi lại không thể đến?"
"Không, em không có ý đó… còn tưởng trợ lý Tống nhà chị bị tai nạn giao thông thì chị sẽ không có tâm trạng đi làm chứ…"
"Cô nói gì?"
"Hả?"
"Cô nói Tống Tử Văn bị sao?"
"Bị tai nạn giao thông!"
"Cô nghe được từ đâu?"
"Anh em làm ở cục giao thông, hôm qua chính anh ấy xử lý chuyện này. Chị… không biết sao?"
Mắt Liêu Gia Văn khẽ lóe lên: "Không, tôi chỉ tò mò sao cô lại biết được."
"Cũng đúng, chuyện như thế này thường sẽ bị giấu nhẹm đi." Hiểu Hoa mím môi, làm động tác kéo khóa miệng: "Yên tâm, em sẽ không nói với người khác đâu."
Liêu Gia Văn cười rất miễn cưỡng.
"Chị Liêu, vậy em đi làm việc đây."
"Ừ."
Cả buổi chiều ngồi trong phòng làm việc, Liêu Gia Văn cảm thấy tinh thần không yên.
Sao anh ấy lại bị tai nạn giao thông?
Hôm qua…
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, cô ta chỉnh lý lại cảm xúc của bản thân, bình tĩnh lên tiếng: "Mời vào."
Người đàn ông đẩy cửa vào, tiện tay đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng khóa cửa.
Liêu Gia Văn cau mày.
Hắn đi thẳng đến trước mặt cô ta, đưa qua một tập bìa kẹp hồ sơ màu xanh: "Đây là báo cáo công tác của đại sứ thường trú tại nước Anh fax qua."
"Ừ." Cô ta giơ tay ra nhận lấy, để sang một bên: "Anh có thể ra ngoài rồi."
"Gia Văn, đừng lạnh lùng với anh như thế. Tối nay chúng ta đi ngâm suối nước nóng nhé?"
"Tôi rất bận."
Hắn ta cau mày: "Em làm sao thế? Có phải vì hôm qua…"
"Câm mồm!" Cô ta lạnh lùng nhìn sang.
"Vừa hay, nếu đã bị phát hiện rồi thì chúng ta công khai đi."
"Ha ha…"
"Em… cười cái gì?"
"Công khai? Anh có bệnh à? Tôi đã kết hôn rồi, anh cũng có vị hôn thê, nếu chuyện bị vỡ lở ra, hai chúng ta đều tiêu tùng!"
Hắn ta hoảng sợ: "Vậy phải làm sao? Tuyệt đối không thể chồng em nói ra chuyện này!"
Liêu Gia Văn cười vô cùng xấu xa: "À, hình như tôi quên nói với anh, chồng tôi là trợ lý thị trưởng thủ đô…" Khựng lại, tiếp tục nói: "Anh ấy họ Tống."
"Cái gì?" Sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch với tốc độ nhanh chóng, khi nghe đến cụm từ "trợ lý thị trưởng", cả người hắn ta run lên, chữ "Tống" cuối cùng kia lại khiến hai chân hắn mềm oặt.
Tống…
Tuy rằng bối cảnh của Liêu Gia Văn chẳng phải là điều gì bí mật trong Bộ Ngoại Giao, nhưng không phải ai cũng biết điều này.