Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 407
Cập nhật lúc: 2025-02-18 20:33:22
Lượt xem: 11
Trương Diệp vào đây từ hai năm trước, trong cái Bộ Ngoại Giao này, hắn cùng lắm chỉ là một tay gà mờ, vốn chẳng đủ tư cách tiếp xúc với những bí mật cao tầng thế này.
Hắn biết Liêu Gia Văn đã kết hôn, nhưng không thể nào ngờ rằng chồng cô ta lại có một thân phận hiển hách như thế!
Nếu biết trước từ sớm, hắn sao có thể đi trêu chọc cô ta chứ? Chuyện này chẳng khác gì đang đùa với lửa?
"Sao trước đây cô không nói cho tôi biết?"
Liêu Gia Văn cười, hửng hờ đáp: "Quên mất."
"Cô!"
"Sao, sợ rồi à?" Đứng dậy, đi đến trước mặt hắn ta, cười nhếch môi: "Nhưng, anh sợ thì cũng vô ích thôi. Bởi vì, anh đã gây họa rồi."
Bắt gian tại giường?
Hừ… cho dù Tống Tử Văn niệm tình xưa giơ cao đánh khẽ, nhưng những người khác trong nhà họ Tống sẽ không chịu thiệt một cách vô duyên vô cớ thế đâu.
Tốt xấu gì cũng đã từng chung sống nhiều năm dưới cùng một mái nhà, cô ta hiểu quá rõ tính cách có thù tất báo của họ, nhất là cái tính bao che cho nhau.
"Liêu Gia Văn, cô cố ý muốn hại tôi?" Hắn ta hạ giọng, cắn răng nghiến lợi, sự căm hận trong mắt như một con d.a.o đ.â.m mạnh vào tim cô ta.
Con tim đang âm thầm rỉ máu, nhưng nụ cười lại vô cùng rạng rỡ, chỉ thấy cô ta khẽ híp mắt lại, cười nói: "Em thương anh còn không hết, sao lại hại anh chứ?"
Hắn ta cảm thấy lạnh buốt sống lưng, như bị một con rắn độc đang thè lưỡi nhìn chằm chằm, cả người nổi hết da gà.
"Bây giờ, chúng ta là người chung một thuyền, tôi sống không yên, thì anh cũng đừng mong được yên ổn, biết chưa?"
"Chuyện này… vốn không liên quan đến tôi! Cuối năm nay tôi sắp kết hôn rồi…"
Bốp!
"Đồ ngu! Lúc này mới tới vạch rõ quan hệ với tôi, anh có thấy quá muộn hay không?"
"Liêu Gia Văn, rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu tha cho tôi?"
"Tha cho anh?" Cứ như đang lẩm bẩm.
"Tôi chỉ là một phiên dịch viên quèn, không thể động vào cô, càng không thể động vào nhà họ Tống, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, chúng ta…" Hắn ta hạ quyết tâm: "Chấm dứt tại đây thôi!"
"Lúc đầu, là ai nhân lúc xuất ngoại công tác lén chui vào phòng tôi lúc nửa đêm, anh đã quên anh đã thề non hẹn biển thế nào ư? Tôi vẫn còn nhớ rất rõ! Những lời anh nói lúc đó, bây giờ tôi vẫn còn thể đọc lại không sót một chữ, có muốn nghe không?"
Mặt hắn lúc xanh lúc trắng.
Hắn thừa nhận, lúc đầu tiếp cận Liêu Gia Văn đúng là có mục đích riêng, vài năm qua hắn có được không ít thứ tốt từ trên người cô ta, cũng từ từ đứng vững chân hơn trong Bộ Ngoại Giao.
Trương Diệp hiểu quá rõ nội tâm của những người phụ nữ mạnh mẽ như cô ta trống trải đến cỡ nào, chỉ cần hơi biểu hiện tốt, thỉnh thoảng quan tâm chăm sóc, lúc quan hệ phải mạnh mẽ hơn một chút, cho dù có là trinh tiết liệt nữ cũng sẽ phải đổ gục dưới đũng quần của hắn.
Và thực tế chứng minh, mọi thứ đúng là như thế, hắn ta chỉ cần một tuần là đã hạ đổ được Liêu Gia Văn.
Hai tháng sau đó, bọn họ qua lại với nhau như một đôi tình nhân thông thường, Liêu Gia Văn ở trước mặt hắn càng ngày càng giống một người phụ nữ nhỏ nhắn. Trương Diệp biết, người phụ nữ này đã không thể rời xa hắn được nữa.
Kết thúc thực tập, hắn được giữ lại như ý muốn, tuy chỉ là một phiên dịch viên quèn nhưng đã trở thành một nhân viên chính thức trong Bộ Ngoại Giao, có được biên chế chính quy. Cho dù có làm một công việc giống y như lúc thực tập, nhận một mức lương giống hệt, nhưng địa vị lại ở mức một trời một vực.
Trương Diệp biết, tất cả những thứ này đều là do Liêu Gia Văn cho hắn, từ sau đó, hắn càng tỏ ra tận tâm, Liêu Gia Văn kêu hắn đi về hướng Đông, hắn tuyệt đối sẽ không đi về hướng Tây, cung phụng cô ta như một nữ hoàng, nhưng khi ở trên giường, lúc cần thiết vẫn dã man, thô lỗ như thường.
Hắn biết Liêu Gia Văn đã kết hôn, nhưng như thế thì đã sao? Hai người cũng chẳng qua chỉ là cuộc tình ngắn ngủi, đến với nhau theo nhu cầu, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc có kết quả gì với cô ta, cho nên, việc có kết hôn hay không thật sự chẳng có ảnh hưởng gì lớn lao.
Thậm chí, hắn còn ác ý nghĩ rằng, việc Liêu Gia Văn cởi đồ ra liền biến thành một ả dâm phụ có phải là bởi vì chồng cô ta không được hay không?
Nhưng hắn không hề ngờ được rằng chồng cô ta không chỉ trẻ tuổi, mà còn có một bối cảnh lớn mạnh. Đột nhiên, Trương Diệp không hiểu nổi, nếu bên cạnh đã có một người đàn ông tốt như thế, thì vì sao cô ta còn tìm sự an ủi từ chỗ hắn?
Trừ phi… liên hôn gia tộc?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/407.html.]
Nếu là như thế, có phải chứng minh được rằng bối cảnh của Liêu Gia Văn cũng rất lớn mạnh?
Trương Diệp nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, sau khi cân nhắc lại, hắn cảm thấy không nên nói chuyện quá tuyệt tình. Hắn đã đắc tội nhà họ Tống, nếu lại mất đi một chỗ dựa như Liêu Gia Văn thì lúc đó mới thật sự đi vào đường cùng. Cho nên, chuyện trước mắt là giữ vững người trước rồi nói.
"Xin lỗi Gia Văn, lúc nãy anh quá kích động."
"Kết thúc tại đây?" Liêu Gia Văn cười như không cười.
Trương Diệp ôm cô ta vào lòng: "Sao anh có thể nỡ làm thế chứ?"
"Được rồi." Giơ tay đẩy hắn, cô ta đi vòng ra sau bàn làm việc, ngồi xuống: "Tôi vẫn còn chuyện phải làm, đi ra đi!"
Sự lúng túng xuất hiện tên gương mặt của hắn, nhưng biến mất rất nhanh: "Vậy anh không làm phiền em nữa. Suối nước nóng tối nay…"
"Cút!"
Trương Diệp chản nản bỏ đi.
Quẳng cây viết trên tay, Liêu Gia Văn nắm chặt cạnh bàn, móng tay gãy rồi cũng không hề có cảm giác gì.
Trong đầu chợt hiện liên một từ… Bị cô lập!
Cô ta biết Bàng Bội San sẽ trả thù, nhưng không ngờ tay chân đối phương lại nhanh như thế, nhanh đến mức buổi sáng mới còn đàm phán, buổi chiều đã cho cô ta một gậy.
"Chị Liêu, Bộ trưởng gọi chị đến văn phòng." Hiểu Hoa đi tới kêu người, ghé sát tai cô ta: "Em nghĩ chắc là liên quan đến việc chọn phó bộ trưởng, em gái đây chúc mừng chị trước nhé."
"Chuyện này đừng nói bậy."
"Vâng, thì hai chúng ta nói chuyện riêng thôi mà, không có gì đâu."
"Tan ca cùng đi ăn cơm không?"
Hiểu Hoa chớp mắt: "Mời em sao?"
Liêu Gia Văn giả vờ thoải mái nhún vai: "Dĩ nhiên."
"Cảm ơn chị Liêu!"
Cốc cốc…
"Mời vào."
"Bộ trưởng Lý, anh tìm tôi ạ?"
"Ngồi đi. Uống chút nước."
Liêu Gia Văn kinh ngạc: "Anh khách sáo quá. Có chuyện gì cần tôi…"
"Không vội, đợi Tiểu Lưu đến rồi nói."
Tiểu Lưu? Là người cùng tranh tuyển vị trí phó bộ trưởng với cô ta.
Không lâu sau, Lưu Tuấn cũng đến, anh ta vào ngành sớm hơn Liêu Gia Văn, hoàn toàn là người cố gắng đi lên từng chút một, năm ngoái mới được điều về từ Syria.
"Tiểu Liêu cũng ở đây à?" Vừa nói vừa đưa tay ra trước.
"Thầy Lưu." Liêu Gia Văn khẽ nắm lấy tay.
Một người đa mưu túc trí, một người nghiêm nghị hào hùng, trên khuôn mặt hai người đều mang theo nụ cười, gật đầu ra hiệu, trông rất hài hòa.
"Ngồi xuống hết đi. Hôm nay tìm hai người đến, chủ yếu là xác định người được chọn vào vị trí phó bộ trưởng. Hai người cũng biết, lão Trương còn một tháng nữa sẽ về hưu, tương lai vẫn là thiên hạ của thanh niên các cậu. Phía trên vô cùng hài lòng về hai người, chọn ai, không chọn ai đều rất khó xử."