Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 409
Cập nhật lúc: 2025-02-18 20:34:36
Lượt xem: 6
"Cô nói gì tôi không hiểu." Nói không chừng bên kia đang ghi âm để bắt đuôi sam của bà, đáng tiếc thay, tóc của bà không có dễ để cho người ta đụng được, chứ đừng nói đến là nắm lấy.
Được thôi, bà Bàng đoán đúng rồi.
Liêu Gia Văn không ngờ được Bàng Bội San lại xảo quyệt như thế, giống như đã mặc được một chiếc áo giáp bảo hộ, đao thương bất nhập.
"Suy nghĩ xong chưa? Cái tôi có là thời gian, cô cũng có thể từ từ suy nghĩ, nhưng chắc có người đợi không nổi đâu nhỉ?"
"Chuyện của ba tôi quả nhiên có liên quan đến bà!"
"Đừng có vu oan cho người khác nhé! Thớt có tanh ruồi mới đỗ, nếu ba cô thật sự trong sạch, tôi có thể làm được gì ông ấy? Người đang làm, trời đang nhìn, không thể tùy tiện chụp mũ người khác như vậy được."
Nhắc đến chuyện này, bà Bàng nổi giận trong lòng! Cả nhà họ Liêu đều cùng một hạng người, ếch ngồi đáy giếng! Liêu Hồng làm việc ở nhà máy điện, trước đây chỉ là một công nhân thời vụ làm việc vặt, sau này nhờ vào mối quan hệ với thằng cả mới được lên chính thức, còn được là chủ nhiệm văn phòng gì gì đó, sau đó được chuyển hẳn sang làm văn phòng, mỗi ngày nhàn nhã ngồi trong phòng làm việc, không còn phải xuống phân xưởng, tiền lương cũng cao hơn gấp mấy lần so với trước.
Đã như thế rồi mà ông ta còn không hài lòng, đi lấy một ít bản vẻ thiết kế bí mật bán cho danh nghiệp tư nhân, lại còn đứng ra làm trung gian giới thiệu nhà cung cấp than đá, mà toàn là những loại ông chủ làm ăn theo kiểu không đảm bảo, để tiện cho ông ta ăn được tiền hoa hồng từ bên trong!
Chỉ có thể nói, lòng người nuôi lớn rồi sẽ trở thành lòng tham.
Cái gì gọi là được nước làm tới? Chính là đây chứ đâu! Cả một nhà vong ơn bội nghĩa, cho dù có cắt hết thịt trên người mình cho chúng, chúng cũng chẳng biết trả ơn.
"Bà nói bậy! Ba tôi sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu!"
"Xùy, có thể sinh ra loại con gái không biết xấu hổ như cô thì ông ta có thể là thứ tốt lành gì chứ?"
"Bà!"
Suýt chút nữa Tống Thanh đã vỗ tay bộp bộp, đánh rắn phải đánh vào chỗ hiểm của nó, cái miệng của mẹ cô đã có thể sánh ngang với hạc đỉnh hồng!
"Được, tôi cũng không nói nhảm với cô nữa. Thời gian của tôi rất nhiều, chúng ta đó, cứ từ từ mà dùng, xem xem ai hết m.á.u trước!" Nói xong, trực tiếp cúp máy.
Suốt cả quả trình, bà Bàng chiếm thế thượng phong.
"Mẹ, mẹ đúng là thần tượng của con!" Tống Thanh không tiếc lời khen ngợi.
Bà Bàng hừ lạnh, giương mày, rất chi là kiêu ngạo: "Cái này chẳng là gì cả? Nếu là mẹ khi trẻ, sẽ vung thẳng nắm đ.ấ.m ra, con có tin không?"
"Tin! Mẹ là nữ hổ nhà tướng mà ông ngoại đích thân dạy dỗ, đừng nói đến nắm đấm, cho dù mẹ dùng s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t cô ta con cũng tin!"
"Nha đầu thúi nhà con, ít nói nhảm lại đi, đây là xã hội pháp trị, tốt xấu gì mẹ con cũng đã từng lên bục nhận thưởng, giải thưởng "Công dân 10 tốt" vẫn còn nằm nguyên trong ngăn kéo kia kìa!
"Vâng ạ, vậy thì con sẽ ngồi đợi mẹ xé xác ai đó thành mảnh vụn ~"
"Sai! Là ngay cả mảnh vụn cũng không còn!"
Tối hôm đó, Liêu Gia Văn ở lại nhà mẹ đẻ, tiếng khóc than của mẹ cô ta vọng đến từ phòng kế bên, đến nửa đêm mới ngừng lại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, hai mắt thâm quần.
"Liêu Gia Văn, mày không thể nhận thua!" Cô ta nhìn bản thân tiều tụy trong gương, ánh mắt kiên định.
Vệ sinh, thay đồ, trang điểm, cô ta còn phải đi họp ở Bộ.
Kéo cửa phòng ra, mẹ cô ta đứng ngay ở ngoài cửa với đôi mắt sưng đỏ, Liêu Gia Văn bị dọa giật mình.
"Mẹ làm gì vậy?"
"Gia Văn, cứu ba con đi! Bây giờ là lúc nào rồi mà con vẫn còn tâm trạng đi làm vậy? Lỡ ông ấy bị bỏ đói ở trong đó thì làm sao? Đi, bây giờ đi đến cục cảnh sát với mẹ, mẹ xem trong tivi chỉ cần nộp tiền là có thể đưa người về nhà, gọi là bảo lãnh gì gì đó! Đúng, chúng ta cầm tiền đi bảo lãnh ba con!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/409.html.]
Liêu Gia Văn bị bà Liêu kéo ra ngoài, cô hất mạnh tay: "Mẹ có thể bình tĩnh một chút không? Nếu ba không làm những chuyện đó, cảnh sát cũng sẽ không đổ oan cho người khác đâu!"
"Con… có ý gì? Gia Văn, con đang nghi ngờ ba con sao?" Bà Liêu tức đến run người.
Liêu Gia Văn rời tầm mắt: "Nếu ba không làm những chuyện đó, vốn chẳng cần ai cứu cả, cảnh sát sẽ không tùy tiện bắt người khi chưa có chứng cứ, mẹ, mẹ có hiểu con đang nói gì không?"
Bà Liêu lảo đảo lùi về sau, liên tục lắc đầu: "Sẽ không đâu… ba con thật thà như thế, sao ông ấy có thể làm ra loại chuyện đó chứ?"
"Con đi làm đây!"
"Gia Văn, con không thể đi! Lỡ như, mẹ nói là lỡ như… dù sao ông ấy cũng là ba của con, con không thê thấy c.h.ế.t không cứu được!"
Giờ phút này, Liêu Gia Văn cảm thấy như có một ngọn núi đè nặng lên người mình. Thì ra, người và người thật sự không giống nhau.
Cô ta đã từng cho rằng chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể đuổi kịp bước chân của Tống Tử Văn, chỉ cần cô ta đứng vững trong Bộ Ngoại Giao thì có thể xóa đi sự chênh lệch của hai nhà, bây giờ nghĩ lại, cô ta của lúc ấy ngây thơ, khờ khạo biết bao nhiêu mới ôm theo cái kiểu suy nghĩ viễn vong ấy?
Tống Vũ địa vị cao vời, còn ba của cô ta lại chỉ là một con chuột nhắt tham lam ăn hối lộ. Bàng Bội San cao quý phóng khoáng, còn mẹ cô ta chỉ là một bà nội trợ không có văn hóa.
Nhà họ Tống và nhà họ Liêu, một bên là trời, một bên là đất.
Nhìn đi, có bất công không cơ chứ? Cũng đều là người, nhà họ Tống ai nấy cũng đều vẻ vang, còn nhà cô ta thì sao?
Dù có cố gắng, có phấn đấu hơn nữa thì vịt cũng không thể nào trở thành thiên nga được.
Xuống lầu, đang lấy xe, Liêu Gia Văn nhận được cuộc gọi của bộ trưởng Lý: "… Tiểu Liêu à, tạm thời cô đừng tới Bộ nữa, ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, nếu có kết quả rồi, tôi sẽ thông báo cho cô."
Nhanh như thế đã đến phiên cô ta rồi sao?
Bàng Bội San, bà thật sự rất lợi hại!
Cô ta chẳng hề chú ý nghe lý do mình bị đình chỉ công tác, còn quan trọng sao? Hừ, nếu đã có ý muốn đổ tội cho người khác thì không lo tìm không được lý do?
Độc ác thật, cướp đi mọi thứ cô ta quan tâm, quyết tâm ép cô ta đi đến đường cùng!
Liêu Gia Văn ôm mặt đi lên lầu, tiếng giày cao gót chạm vào mặt đất vang vọng trong lối cầu thang vắng vẻ, giống như tiếng chuông báo tử.
Tiêu rồi.
Cô ta biết, bản thân mình đã tiêu thật rồi.
Giây phút cô ta đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy một tiếng rên, mẹ cô ta ôm lấy ngực, ngã xuống đất nằm co giật.
"Mẹ…!"
Xe cấp cứu đến rất nhanh, cô ta cũng đi theo đến bệnh viện.
"Xuất huyết não cấp tính, phải làm phẫu thuật ngay, cô ký vào giấy đồng ý này, rồi đi tới tầng một nộp tiền."
Liêu Gia Văn hoàn thành mọi chuyện bác sĩ dặn dò một cách máy móc, lên lầu xuống lầu, cuối cùng quỳ rạp trước cửa phòng cấp cứu.
"Cô ơi, cô không sao chứ?" Y tá đi ngang qua đỡ lấy cô ta.
"Cảm ơn."
"Còn gì cần giúp đỡ nữa không?"
"Điện thoại của tôi rơi ở nhà, có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút không?"
"Dĩ nhiên có thể."