Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 412

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-19 16:39:53
Lượt xem: 12

"Bộ trưởng Lý, có nhầm lẫn gì không? Trước đây tôi rõ ràng là Đại sứ thường trú tại Thụy Điển, sao lại…"

"Hoàng gia Thụy Điểm bên ấy có yêu cầu mới đối với vị trí Đại sứ, chúng tôi đã suy nghĩ rồi, cảm thấy không hề quá đáng nên đã đồng ý."

"Yêu cầu? Yêu cầu gì?"

"Liên quan đến mối quan hệ ngoại giao của hai nước, tôi không tiện tiết lộ ra."

"Tôi không đáp ứng được yêu cầu sao?"

"Đúng vậy. Chúng tôi đã ra đưa ra lệnh bổ nhiệm, vị trí trống bên Thụy Điển đã được bổ sung, chỉ còn lại mỗi Brazil vẫn chưa chọn được Đại sứ. Tiểu Liêu à, tôi vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của cô, tin rằng dù có đổi hoàn cảnh thì cô vẫn có thể xuất sắc như trước. Cái gọi là, thép tốt phải dùng làm lưỡi đao, chúng tôi đều gửi gắm một sự kỳ vọng rất cao ở nơi cô."

Vừa đ.ấ.m vừa xoa, đây là thủ đoạn thường hay xử dụng của những người lõi đời.

Liêu Gia Văn đã từng nhìn thấy người khác bị gây khó dễ, cô ta chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn cười thầm trong lòng. Bản thân những người đó không có năng lực, lại còn đi oán trách lãnh đạo bất công. Thật không ngờ chuyện tương tự lại xảy ra trên người cô ta.

Ha ha… Thời thế thay đổi, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.

"Tiểu Liêu, còn chuyện gì nữa không?"

"Mẹ tôi ngã bệnh, tạm thời…" Cô ta nhìn thấy khuôn mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười của bộ trưởng bỗng nhiên trở nên nặng nề, lời đã đến bên miệng nhưng không thể thốt ra được.

"Cô nghĩ kỹ rồi? Nếu không đi thì lùi về làm văn phòng đi. Tôi nhớ trước đây cô từng là phiên dịch, vừa hay bên phía Học viện phiên dịch cao cấp đang thiếu người…"

"Bộ trưởng, tôi đi!"

Cô ta đã ở vị trí này quá lâu nên sớm đã quên đi những ngày tháng đấu tranh vật lộn ở tầng thấp trước kia. Cô ta là con dâu cả của nhà họ Tống, sao có thể cam tâm bị đánh về nguyên hình?

"Đúng rồi, vậy mới là đồng chí tốt. Tuy môi trường bên Brazil có hơi cực khổ, nhưng nghịch cảnh mới rèn luyện được người, cố gắng làm, tranh thủ sớm ngày trở về."

"Tôi biết rồi."

"Đi đi, lệnh bổ nhiệm sẽ được đưa xuống vào ngày mai, nhanh chóng khởi hành."

"Vâng."

Hóa ra, đây mới là quan trường. Không có ô dù của nhà họ Tống, mọi thứ kinh tởm đều trở nên vô cùng rõ ràng. Đây là một chiến trường, m.á.u me tanh tưởi, thắng làm vua thua làm giặc, sao cô ta có thể cho rằng đây là chốn thiên đường của chính nghĩa và công bằng chứ?

Kết thúc rồi, mọi thứ đã kết thúc rồi!

Vì cô ta ngu dốt nên mất đi một cuộc hôn nhân, một người đàn ông yêu mình, một công việc đầy hãnh diện và một nhà họ Tống che mưa che gió cho cô ta. Mẹ bị liệt, cha bị tố cáo, người tình ngồi tù, những thứ cô ta cho rằng đáng tự hào đều vỡ thành mảnh vụn.

Ngày thứ hai bà Liêu nằm viện, phía cục cảnh sát có tin tức, ông Liêu đã nhận tội, bị phán ngồi tù 1 năm 3 tháng.

Ngày Liêu Gia Văn đi, đã là cuối thu.

Những nhánh cây trụi lủi nằm trải dài hai bên đường, miệng hà ra khói trắng. Không có ánh nắng, trời cũng không trong xanh, cô ta đeo khẩu trang, nhưng hơi thở vẫn tỏa ra khói trắng mù mịt.

Trong lòng như có một viên đá to đè nặng, cứ như giây tiếp kheo sẽ khiến người ta ngừng thở.

Đứng giữa sảnh khách sạn, xuyên qua những ô cửa sổ sát đất bám đầy hơi nước, cô ta ngơ ngác nhìn thành phố này một lần cuối cùng, bao lâu rồi chưa gặp A Văn?

Cái cảnh tượng xấu xí ấy đã trở thành khúc dạo đầu của việc hai người chia tay nhau, cũng là lần gặp mặt cuối cùng.

Sự dịu dàng nho nhã của anh, sự chu đáo ân cần của anh, sự quan tâm chăm sóc của anh, tương lai chúng sẽ thuộc về một người phụ nữ khác. Còn Liêu Gia Văn chỉ là một trang giấy đã bị lật qua, chứa đựng những nội dung xấu xí, mãi mãi sẽ không được lật trở lại.

Họ từng yêu nhau như thế, lúc ở bên nhau vui vẻ biết nhường nào, thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ thay đổi, giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ.

Khi đã tỉnh giấc, cô ta cũng nên trở về nguyên hình, lưu lạc trần ai.

"Chị Liêu, nên lên máy bay rồi." Tiểu Triệu lên tiếng nhắc nhở.

"Đi thôi!"

"Ôi, thật sự hâm mộ với những người có người nhà đến tiễn."

Liêu Gia Văn ngây người, cô ta cũng từng được như thế, chỉ có điều chưa bao giờ trân trọng lấy điều đó…

Tạm biệt, thủ đô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/412.html.]

Tạm biệt, ông xã.

"Mẹ! Con về rồi!" Tống Bạch vừa vào cửa thì đụng phải cảnh vệ viên Tiểu Hách: "Tuấn Tuấn, cậu cũng ở đây à! Không đi họp với ông nội hả?"

Hách Tuấn hơi đỏ mặt, cậu út cứ thích đặt biệt danh bậy bạ cho anh ta, thật không muốn sống mà! Còn Tuấn Tuấn nữa chứ…

"Này, trong tay có thứ gì vậy? Lấy ra cho tôi xem với nào?"

"Bưu phẩm của bà chủ."

"Của tôi?" Bà Bàng rất thính tai: "Cầm qua đây xem thử nào."

Tống Bạch ngoắc tay: "Tuấn Tuấn, cậu đi làm việc đi, để tôi cầm qua cho."

"Vâng." Bỏ chạy trối chết.

"Chà, Tiểu Tuấn Tuấn xấu hổ kìa…"

Bà Bàng đi tới, giật lấy tập tài liệu trong tay anh ta, trừng mắt nhìn: "Bớt chọc ghẹo Hách Tuấn lại đi!"

"Xời, nói không chừng Tiểu Tuấn Tuấn lại rất thích sự khiêu khích của con thì sao?"

"Con cho rằng ai cũng biến thái như con à?" Bà Bàng bác bỏ, bày ra biểu cảm "quả đúng như thế".

"Mẹ! Mẹ ruột của con ơi! Có người mẹ nào lại đi dìm con trai ruột của mình như mẹ không? Ối, giấy xanh? Ly hôn rồi à?"

"Nếu không con nghĩ là ai hả?"

"Mẹ, mẹ thật tài giỏi!" Đồng chí Tiểu Bạch giơ ngón cái lên, nói thật, phụ nữ trong nhà này không phải ai cũng là đèn cạn dầu đâu.

Bà cụ đã tu luyện thành thần, thường sẽ không hay ra tay.

Bà Bàng vẫn còn trong giai đoạn yêu tinh, nhưng bản lĩnh tài giỏi, có thể xem như là Hắc Sơn Lão Yêu vậy!

Tống Thanh, chị anh ta trước mắt vẫn còn là một con tiểu yêu tinh, như Thiến Nữ U Hồn gì gì đó, chạy lon ton theo đuôi Hắc Sơn Lão Yêu, chuyên môn câu dẫn hồn phách người ta!

"Chuyện này mẹ định nói với anh con thế nào?"

Bà Bàng trợn mắt khinh thường: "Con cho rằng ai cũng ngốc như con à? Trong lòng thẳng cả đã có tính toán, không cần con phải lo lắng."

"Hey! Con nói này, mẹ đừng có dìm con được không? Ít ra con cũng có giúp đỡ trong chuyện này mà!"

"Giúp đỡ? Con không gây thêm loạn thì đã cảm ơn trời đất lắm rồi!"

"Chà… hiện trường tai nạn, chuỗi khách sạn, hai chuyện đó đều do con xử lý đó, được không?"

"Vâng vâng vâng, con trai mẹ tài giỏi, đáng được biểu dương!"

"Hề hề… vậy mới được!"

"Nhìn cái dáng vẻ đắc ý của con kia, vớ vẩn!"

"Con thích…"

Buổi tối hôm đó, bà Bàng xách hộp cơm giữ nhiệt đi đến bệnh viện.

"Mẹ? Giờ này rồi sao mẹ còn đến nữa?" Tống Tử Văn đặt báo xuống, hơi kinh ngạc.

"À, đến đưa đồ ăn khuya cho con." Bà mở nắp hộp ra, mùi thơm tỏa ra khắp phòng bệnh: "Sẵn tiện chúc mừng con, trở lại quãng đời độc thân."

Nhẹ nhàng như đang nói "thời tiết hôm nay thật đẹp".

Bà đối lưng với giường bệnh, đổ canh gà vào trong bát, lại lấy thìa ra, động tác tuần tự gọn gàng, trong suốt cả quá trình không hề xoay đầu lại nhìn phản ứng của Tống Tử Văn, đây là sự tôn trọng của một người mẹ dành cho con trai mình.

Một lúc sau, bà mới bưng bát xoay người lại: "Canh chính tay mẹ hầm đấy, thử xem?"

"… Vâng." Tống Tử Văn nhận lấy, thưởng thức từng ngụm nhỏ: "Rất thơm."

 

Loading...