Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 418

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-19 16:43:35
Lượt xem: 6

Viêm Hề lập tức đen mặt. Những người trong đám đều biết cô và Thi Viên không ưa nhau, ngày thường khi tụ họp đều sẽ cố gắng tách hai người ra, hôm nay cô ta lại quyết tâm muốn đ.â.m đầu vào họng s.ú.n.g gây chuyện.

Đã đến rồi, không có chuyện cô đi trước, người không biết còn nghĩ rằng cô sợ ả điếm này nữa!

Cho nên, Viêm Hề ngồi xuống đầy tự nhiên, nhưng mặt mày vẫn đen như trước.

Rượu quá tam tuần, mọi người đều nửa tỉnh nửa say.

"A Viên, lấy thứ kia ra cho Yan thử đi!" Hai mắt A Vĩ sáng rực.

"Còn chúng tôi nữa."

"Nôn nóng gì chứ? Mọi người đều có phần!" Thi Viên lấy một hộp t.h.u.ố.c lá bọc da từ trong túi ra, Viêm Hề phát hiện mắt của những người xung quanh đều trở lên xanh lè, cứ như đó là thứ gì đó rất ghê gớm.

"Làm một điếu?" Thi Viên đi đến trước mặt cô, cười thần bí dụ hoặc.

"Không có hứng thú." Đồ của người phụ nữ này ngay cả nhìn cô cũng thấy dư thừa chứ đừng nói đến việc đụng vào, ai biết được trong đó có bỏ ma túy hay không.

Thi Viên thấy cô không có phản ứng, sự tranh chấp của cô ta và Viêm Hề cũng không phải mới xảy ra ngày một ngày hai, cô ta cười rồi xoay sang người tiếp theo, lúc cô ta đối lưng với Viêm Hề, bộc lộ hoàn toàn sự âm hiểm trong mắt.

Không lâu sau, chiếc ghế dài ngập tràn mùi rượu bị khói thuốc bao vây, mãi đến khi những người hút thuốc đồng loạt bày ra biểu cảm sung sướng cực khoái, Viêm Hề mới biết đó không phải là loại t.h.u.ố.c lá bình thường, mà là ma túy!

"Yan, cô dám không?" Thi Viên yên lặng ngồi vào chiếc sô pha ở vị trí đối diện, giống như một nữ thần cạo ngạo, cô ta ban niềm vui cho những người này.

"Đệch! Mẹ nó, cô cố ý đúng không?!" Tuy cô là thứ không ra gì, nhưng có hai thứ nhất quyết không thể đụng vào, đó là tình một đêm và ma túy.

Thi Viên cười lạnh, giơ ngón giữa vào mặt cô, mắng một câu "nhát gan", sau đó lấy một điếu thuốc ra châm ngòi, không lâu sau, trên mặt cũng xuất hiện biểu cảm vui vẻ giống như những người khác.

"Đồ điên!"

Trên đường trở về trường, cô nhận được cuộc gọi của Viêm Võ: "Hề Hề, dì Giang của con sinh rồi, mẹ tròn con vuông". Sự vui mừng và kích động không thể nào che giấu đi được.

Đúng rồi, Viêm Võ vẫn luôn muốn có một đứa con trai kế thừa gia nghiệp.

Khoảnh khắc đó, lửa giận ngút trời và sự chán ghét với người phụ nữ đó tự nhiên nảy sinh, cứ như thể nó sẽ chui ra khỏi cơ thể vào giây tiếp theo, sau đó nó sẽ tàn sát hết mọi thứ!

"… Hề Hề, sau nay con có em trai rồi! Có gì muốn nói với ba không?" Giọng điệu của Viêm Võ trở nên cẩn thận, dè dặt.

Từ khi cô xuất ngoại đến nay, thời gian hơn một năm trời, số lần hai cha con gọi điện thoại cho nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Viêm Hề thiếu tiền sẽ gửi tin nhắn đòi, Viêm Võ gọi điện thoại tới cô thường từ chối, hôm nay là lần ngoài ý muốn, trượt tay.

"Có." Sao cô có thể không nói chứ? Bĩu môi, cho dù không ai xem, nhưng cô cũng phải cười hà khắc, cười độc ác!

"Tôi muốn nói…" Cô cố ý ngân dài: "Loại người như ông cũng xứng đáng có con trai? Khi nào người đàn bà kia mới chết? Có cần tôi về đưa tang không? À, còn nữa, thường có câu nợ cha con trả, ông có lỗi với mẹ tôi, nói không chừng ông trời sẽ trả quả báo lên người con trai ông đấy."

Viêm Võ đau lòng, cuối cùng hốt hoảng kết thúc cuộc gọi. Đó vẫn là đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của ông sao?

Mỗi một chữ Viêm Hề thốt ra khỏi miệng đều biến thành lưỡi d.a.o nhọn, đ.â.m thẳng vào con tim ông ta.

Cất điện thoại vào, Viêm Hề vô tư ngân nga khúc nhạc đi về.

Thứ đó thật sự có thể khiến người ta thấy vui vẻ?

Thử thôi!

Cuối cùng, cô biết hút ma túy, mối quan hệ với Thi Viên cũng dần dịu lại, giống như cùng lên một con thuyền, không ai cao quý hơn ai, ai nấy cũng đều thối nát như đống bùn.

Khoảng thời gian đó, tần suất bùng học của Viêm Hề càng ngày càng cao, thậm chí đối mặt với khả năng sẽ bị trường đuổi học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/418.html.]

Nhưng cô không quản nhiều như thế, A Vĩ nói đúng, ma túy đúng là một thứ tốt, ít nhất, có thể làm cho cô tạm quên đi tên nhóc ranh mà người thứ ba đê tiện kia sinh ra.

Muốn chia gia sản của ba cô, không phải con hoang thì là ai?

Mụ đàn bà Giang Huệ kia đúng là giỏi thật, vậy mà cũng có thể sinh cho một kẻ yếu sinh lý như lão Viêm một đứa con trai, chậc chậc…

Mẹ à, mẹ đúng là không thâm độc như bà ta, không mặt dày như bà ta, nếu không làm gì đến lượt mụ họ Giang kia vênh váo?

Viêm Hề theo đám phú nhị đại kia, càng chơi càng điên cuồng, cơn nghiện cũng càng ngày càng nặng, Thi Viên dẫn đầu, đề nghị "hút ma túy đá". Đợi đến khi cô ta đem bình và ống hút đặt trên tay, Viêm Hề thấy hối hận.

"Tôi vẫn còn có việc, đi trước…"

"Đợi đã." Thi Vi đứng dậy, bước đến trước mặt cô: "Yan, đừng nói là cậu sợ rồi nhé?"

Lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô có chắc là đang hỏi tôi?"

"Nếu không thì còn ai nữa?" Thi Viên xoay đầu, nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Viêm Hề: "Người muốn đi, chỉ có mình cô."

"Ông đây muốn đi thì đi, cô quản được chắc?" Tỏ vẻ khinh thường.

Khuôn mặt Thi Viên vặn vẹo: "Muốn đi có thể, hút hết những thứ này đã."

"Thứ này sao?" Viêm Hề lắc lắc ống hút trong tay, còn có một túi tinh thể trong suốt: "Lần đầu tôi chơi, hay cô làm mẫu trước? Mọi người nói xem có được không?"

Những người khác cũng là lần đầu, mọi người hùa theo phụ họa Viêm Hề.

Sắc mặt Thi Viên khẽ thay đổi, lần này đổi sang Viêm Hề hỏi cô ta: "Đừng nói là sợ rồi nhé?"

Cô ta cười khô: "Mọi người cùng chơi mới vui."

Bầu không khí hơi cứng lại.

Lúc này, di động của Viêm Hề reo lên, có tin nhắn tới, người gửi là Viêm Võ: "Em trai con bị viêm phổi không cứu được."

Tay cô run lên, tiếng chuông cuộc gọi đến đột nhiên vang lên: "Alo, rốt cuộc lão Viêm ông…"

"Là mày hại c.h.ế.t con trai tao! Mày nguyền rủa nó! Viêm Hề, tao c.h.ế.t cũng sẽ không tha cho mày!... Đưa điện thoại cho tôi… Viêm Võ, đã lúc nào rồi mà ông còn bảo vệ nó! Viêm Hề là con gái ông, Tiểu Xán không phải con trai ông sao? Che miệng lại làm gì? Buông tay... Hề Hề, dì con quá đau lòng, đừng để ý..."

Rầm!

Một tiếng vang lớn, điện thoại bị đập xuống đất, phụ kiện văng tứ tung, vỡ tan nát.

"Không phải muốn hút ma túy dá sao? Được thôi, châm lửa!" Thằng nhóc kia c.h.ế.t rồi sao?

Chết rồi sao?

Đây không phải là kết quả ngay cả khi nằm mơ cô cũng muốn thấy hay sao? Viêm Võ lao tâm lao lực, Giang Huệ đau khổ, họ không vui vẻ thì cô sẽ thấy hạnh phúc!

Lúc này không phải nên cười sao? Cái thứ ươn ướt trên mặt là gì?

"Yan, cô ổn chứ?" A Vĩ lo lắng.

Những người khác vây lại, còn Thi Viên bị đẩy ra ngoài.

Giây phút ấy, trong lòng Viêm Hề đã thầm ám thị vô số lần: Mày nên cười! Cười thật lớn! Nhưng trên thật tế, cô lại bật khóc, cái cảm xúc ấy đến quá bật ngờ, không thể nào kiểm soát được.

Quá mất mặt!

Cô đẩy đám bạn ra chạy vào toilet, khóa bản thân lại vào trong một phòng, ngồi trên bồn cầu khóc như mua.

Khóc xong, lau mũi, bĩu môi, nhìn đây, cô vẫn là một Yan vô tâm, nhưng vẫn cảm thấy có một tảng đá to đè nặng trong lòng, bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn.

Loading...