Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 419
Cập nhật lúc: 2025-02-19 16:44:09
Lượt xem: 6
Người như ông cũng xứng có được con trai…
Thường có câu nợ cha con trả, ông có lỗi với mẹ tôi, nói không chừng ông trời sẽ gieo quả báo lên người con trai ông…
Là mày đã hại c.h.ế.t con trai tao! Mày nguyền rủa nó! Viêm Hề, tao có c.h.ế.t cũng sẽ không bỏ qua cho mày…
Cuộn người trên nắp bồn cầu, hai tay ôm chặt cơ thể, cứ như chỉ có như thế thì cô mới có thể tạm thời cảm thấy ấm áp.
Đột nhiên, cô ngừng run, ánh mắt nhìn xuống ống hút và túi ma túy đá trên tay, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt.
Xé ra, cắm ống hút vào, động tác của cô rất chậm, nhưng nụ cười lại rất tươi, ghé miệng vào, chỉ cần hút nhẹ một cái, là có thể được giải thoát hoàn toàn…
Rầm!
Cửa bị phá, Viêm Hề ngẩng đầu lên theo quán tính, ngơ ngác, đột nhiên nở nụ cười: "Là cậu à, tên ngốc…"
Sau này, Viêm Hề hỏi cậu: "Cố Miên, là cậu cố ý đến cứu tôi có phải không?"
"Không có, tôi chỉ muốn đi vệ sinh."
"Đồ ngốc!"
"…"
"A Miên, cậu là thiên sứ của tôi."
Kéo cô lại khỏi vực sâu, làm bạn ba năm, cải tạo cô từ một phú nhị đại bất tài dốt nát trở thành một học sinh ngoan ưu tú, không phải là thiên sứ thì là gì?
Những ngày tháng thối nát bị dội đi theo túi ma túy đá bị vứt xuống trong bồn cầu khi ấy, không lâu sau, mọi người phát hiện Yan đã thay đổi.
Cô không còn cúp tiết nữa, không còn về muộn, cũng rất ít chơi bời với đám con nhà giàu kia.
Cho dù đi bar, cũng chỉ đi những quán lành mạnh, ngoan ngoãn đến khó tin.
Áo jacket da đổi thành áo khoác chỉn chu, toàn bộ quần jean rách lỗ bị cô mang ra bán ở chợ đồ cũ, Viêm Hề mang số tiền bán đồ mời Cố Miên ăn một bữa hải sản ở nhà hàng Trung Hoa ngay cổng trường.
"Tên ngốc, cậu cũng là người Hoa Hạ à?"
"Bỏ đi chữ ở giữa."
"Hả?"
"Người gốc Hoa."
"Quốc tịch Mỹ?"
Cố Miên gật đầu: "Tại sao cậu kêu tớ là tên ngốc?"
"Bởi vì cậu ngốc!"
Chàng trai đỏ mặt: "Cậu!"
Mỉm cười nghiêng người, xuyên qua nửa chiếc bàn ghé sát đến trước mặt cậu: "Sao nào, không phục à?"
Đôi mắt cô vừa tròn vừa sáng, khiến cậu liên tưởng tới sao Bắc Đẩu.
Bên nhau đã lâu, Viêm Hề mới phát hiện Cố Miên này không phải cố ý giả vờ lạnh lùng mà là do cậu ta không khéo nói chuyện, cho nên, khi cãi nhau với cô, tên ngốc này luôn là kẻ thua.
Quả nhiên, cảm giác bắt nạt cậu ta tuyệt vời y như trong tưởng tượng.
Có một người bạn học bá, cho dù Viêm Hề không muốn học cũng không thể không học, bởi vì Cố Miên học cùng một lớp, chọn cùng một môn với cô, luôn luôn ngồi bên cạnh cô.
Với cái danh mỹ miều: giám sát.
Trên thực tế: giám thị.
Trong khoảng thời gian đó, Viêm Hề trải qua một khoảng thời gian cai thuốc, à, nói đúng hơn là những ngày tháng cai ma túy vất vả.
Khi lên cơn nghiện, cả người mất sức, ngáp và chảy nước mắt liên tục, Cố Miên hy sinh thời gian làm thêm, thuê một phòng trọ nhỏ tạm thời, một lòng một dạ chăm sóc cô.
"Tên ngốc, hôm nay cậu lại hầm món canh gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/419.html.]
"Tên ngốc, tối nay chúng ta ăn gì vậy?"
"A Miên, dáng vẻ khi cậu tức giận trong rất đáng sợ, tớ hứa sẽ không hút nữa đâu, thật đấy! Lúc nãy tớ đã kiềm chế được rồi còn gì? Này, ít ra cậu cũng phải cười một cái chứ?"
"A Miên, tối qua tớ ngủ những 8 tiếng, mau tới xem sắc mặt tớ có đỡ hơn không?"
"A Miên, tớ cảm thấy bản thân đã cai thành công rồi, chúng ta về trường nhé? Chỗ quỷ quái này tối nào cũng có muỗi tới đốt tớ."
"Này! Cố Miên, cậu đợi tớ với…"
Sau khi cai nghiện thành công, hai người chính thức trở về trường, chỗ nào có áo sơ mi trắng xuất hiện thì sẽ luôn có thể nhìn thấy chiếc đuôi Yan đi theo.
Sau này, cô mới biết được, thì ra những môn Cố Miên học chung với cô, trước đây cậu ta đã từng học qua rồi, và điểm mỗi môn đều không thấp, hoàn toàn không cần phải học lại.
"Này, đầu óc cậu có vấn đề à?" Viêm Hề không nhịn được, mắng cậu ta.
"Ờ, không phải cậu thích gọi tớ là đồ ngốc sao?"
"…" Cô chỉ biết câm nín.
Vốn dĩ Viêm Hề vẫn muốn sống theo kiểu qua ngày nào hay ngày ấy rồi về nước kế thừa gia nghiệp, nhưng A Miên làm như thế lại khiến cô cảm thấy xấu hổ, chỉ đành liều mạng học tập.
Cô vốn không ngốc, lại có thêm học bá A Miên đốc thúc, Viêm Hề như được lắp thêm tool, thành tích tăng lên vùn vụt, tốc độ ngang ngửa hỏa tiễn.
Học kỳ một năm hai, cô lọt vào top ba của khoa, xếp ngay sau A Miên, khiến giáo sư kinh ngạc đến mức nhìn cô như đang nhìn quái vật.
"Thế nào? Cũng được phải không?" Viêm Hề sờ cằm, trên mặt như có viết bốn chữ: hãy khen tôi đi! Nếu như cho cô thêm một chiếc đuôi, chắc nó đã vẫy lên tới tận trời.
Bạn học Cố Miên suy nghĩ, rất trịnh trọng: "Muốn có phần thưởng gì?"
Viêm Hề cool ngầu làm đồng tác "yes", còn vui hơn khi nhặt được năm triệu: "Ngày mai đi công viên giải trí."
Khóe môi Cố Miên co giật, biểu cảm hơi văn vẹo: "… Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Bé đây mãi mãi 18 tuổi!"
"…"
Cố Miên là một đứa trẻ ngoan, nói lời giữ lời. Ngày hôm sau ngoan ngoãn đợi ở nơi hai người đã hẹn, còn chu đáo chuẩn bị trước nước suối và thức ăn.
Viêm Hề sờ mũi, thấy khá ngại ngùng.
Điều kiện nhà Cố Miên không tốt, học phí là tiền sinh hoạt đều phải nhờ cậu ta làm thêm mới kiếm đủ, những món đồ ăn này dường như không hề rẻ.
Nếu đổi thành trước đây, cô sẽ không đi quan tâm giá cả của mấy thức ăn vặt này, chỉ cần cô muốn, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, nhưng kể từ khi quen biết Cố Miên, ngay cả giá mỗi món ăn ở căn tin của trường cô đều nhớ rất rõ. Thói quen tiêu tiền phung phí cũng từ từ thay đổi.
Cho nên, rất nhiều lúc, cô đều cảm thấy Cố Miên là một sinh vật thần kỳ, sao bản thân cô lại đi theo cậu ta nhỉ? Tại sao lại nghe lời cậu chứ? Chẳng lẽ là vì việc cậu ta tình cờ ngăn chặn cô hút ma túy đá thôi sao?
Chắc là như vậy, dù sao, nửa tháng trước, Thi Viên bị phát hiện c.h.ế.t ở toilet công cộng, bởi vì hút ma túy quá liều dẫn đến tử vong. Sau này, cảnh sát tiến hành khám xét hiện trường và thu thập những thứ như ống kim tiềm về hóa nghiệm. Kết quả cho thấy, thứ trong ống kim không phải là ma túy đá, mà là heroin tinh khiết nguy hiểm!
Lúc Viêm Hề nghe thấy tin tức này, suýt nữa đã đứng không vững.
Nửa đêm giật mình tỉnh dậy, mới cảm thấy khiếp sợ.
Ngày hôm sau, cô nhìn thấy Cố Miên liền nhào tới, cũng mặc kệ đây là đường lớn nhiều người qua lại, cô như một chú khỉ đu lên cổ cậu ta, sống c.h.ế.t không chịu buông tay…
"Cố Miên, may quá…"
May mà hôm đó cậu xông vào.
Bởi vì Cố Miên, cuộc sống của Viêm Hề thay đổi từng ngày, không chỉ đám bạn xấu kia, mà ngay cả cô cũng cảm thấy khó tin.
"A Miên, hôm nay ăn gì?"
"Căng tin."
"… Ồ."
Nói ra, lâu rồi cô không tiêu tiền như nước nữa, vài hôm trước đi ra cây ATM kiểm tra số dư, con số kia khiến cho cô cảm thấy kinh ngạc, tiền tháng trước và tháng trước nữa dường như không hề được động tới là bao, toàn bộ cộng dồn trong tài khoản.
"A Miên, tớ mời cậu ăn bữa ngon nhé?" Tên ngốc này thích ăn trong căng tin, một lý do rất quan trọng là rẻ.