Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 426

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-21 15:04:30
Lượt xem: 9

"Nhanh thế?" Tỏ vẻ cười nhạo: "Xem ra, năng lực này của cậu ngày càng khỏe lên rồi!"

"Câm mồm." Lạnh lùng liếc nhìn.

Thời Cảnh kéo cửa ra, để cho anh vào: "Tôi nói với cậu này, nha đầu kia dính người lắm, lại cổ linh tinh quái, tôi có một dự cảm rất mãnh liệt, sớm muộn gì cậu cũng sẽ giao phó trên tay cô ấy."

"Giao phó?"

"Khụ khụ… có nghĩa là, cậu sẽ bị cô ấy cải tạo thành trung khuyển."

Mặt Lục Chinh không chút biểu cảm.

"Cậu đừng có không tin! Tôi thấy trong tiểu thuyết ngôn tình đều viết như thế đó…"

"Xem ra, cậu rất rảnh nhỉ? Có thể lên đảo tập luyện vài tháng."

Thời Cảnh vừa nghe thấy hai chữ "lên đảo", sắc mặt thay đổi nhanh chóng: "Đừng mà, đùa chút thôi, hề hề… đùa chút thôi mà."

Lên đảo?

Đùa gì kỳ vậy?! Sẽ mất mạng đó, anh vẫn chưa muốn c.h.ế.t đâu.

Lục Chinh ngồi xuống sofa, ánh mắt lạnh lùng: "Nói chuyện chính."

"Tôi nghi ngờ, ba người Đàm Hi nói là những kẻ do Tập đoàn Thiên Tước cử đến để dò đường. Dịch Phong Tước làm việc luôn rất cẩn trọng, nếu phải mặt đối mặt giao dịch, chắc chắn sẽ cử lính lác ra dò đường. Trong lô kim cương hồng lớn lần này, ngoài một viên "Medusa" được xưng là cực phẩm ra, bên trong còn dính líu đến thế lực bên Nam Phi, chắc chắn hắn ta sẽ đích thân lộ diện."

"Những điều đó biết được từ khi nào?"

"Tối qua phía bên ông cụ đưa tin sang."

"Nguồn tin đáng tin cậy chứ?"

"Do tay trong bên phía châu Âu cung cấp, sau khi được xác nhận, mới đưa đến tay Ông Cát."

Lục Chinh sờ cằm, ánh mắt âm trầm: "Vậy đối tượng giao dịch lần này tuyệt đối không có khả năng là Eite."

"Cậu nghi ngờ là người khác trong gia tộc Eite?"

"Ít ra không phải là cái người bị chính phủ Thụy Điển đưa vào ngục kia". Eite này không phải Eite kia, đó là một gia tộc khổng lồ, cành lá sum suê, thứ không hề thiếu chính là nhân tài, một người vào tù, những vẫn còn ngàn vạn Eite khác bổ sung vào.

"Tôi sẽ đi điều tra ngay!" Sắc mặt Thời Cảnh nặng nề.

"Vẫn còn thời gian một ngày, tốt nhất cậu nên có tâm lý chuẩn bị."

"Một ngày?"

"Ừ, vé máy bay 9 giờ tối mai."

"Không phải… bây giờ chúng ta không hề có một chút manh mối nào, cậu lại vội vã về nước… Tôi biết rồi, có phải là yêu cầu của nha đầu kia không? Cậu cũng chiều cô ấy quá rồi đấy!"

"Nhiệm vụ lần này ông cụ đã quy định thời gian rõ ràng, ngày mai là thời hạn cuối cùng."

"Lỡ đâu chưa bắt được Dịch Phong Tước, thì cứ bỏ về như thế à?!" Thời Cảnh nhịn cơn tức, anh không cam tâm!

Thời gian một ngày thì bố trí thế nào được? Bỏ lỡ cơ hội lần này, ai mà biết được khi nào Dịch Phong Tước lại xuất hiện nữa? Cho dù xuất hiện, cũng không chắc có thể may mắn nhận được thông tin từ trước như lần này.

Dù sao, Tập đoàn Thiên Tước có thể đứng vững không đổ, tuyệt đối không thể xem thường năng lực trong đó.

Lục Chinh cười lạnh: "Cậu cho rằng Dịch Phong Tước không hề phát hiện ra hành động lần này của chúng ta?"

Thời Cảnh sửng sốt: "Lão Lục, ý anh là sao?"

"Chiếc xe theo dõi chúng ta ở trước cửa bệnh viện lúc trước."

"Theo dõi? Những rõ ràng…" chạy về hướng ngược lại mà.

Lục Chinh không nhìn nhầm, người ngồi trên ghế lái là Sam, một trong những thủ hạ được trọng dụng nhất của Dịch Phong Tước.

Có thể, Dịch Phong Tước cũng ở trong đó.

Từ phát s.ú.n.g vào 5 năm trước, hắn ta liền truy cùng đánh kiệt anh, sự yên lặng bên ngoài không che lấp được cơn sóng ngầm mãnh liệt bên trong. Cho dù không còn nhậm chức trong quân đội, cũng không thay đổi được quyết tâm phục thù của đối phương.

"Lão Lục, sự đả kích này hơi lớn…" Thời Cảnh ôm ngực, có chút không chấp nhận được.

"Sự tồn tại của Tập đoàn Thiên Tước, không phải là không có lý lẽ."

"Chúng ta cứ từ bỏ như thế sao?"

"Không đến mức như thế, chưa đến cuối cùng thì ai cũng không nói được kết quả."

"Nhưng chúng ta không biết thời gian giao dịch chính xác, cũng không điều tra được nơi hắn ẩn náu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/426.html.]

"Ngày mai."

"Hả?"

"Thời gian giao dịch là ngày mai."

"Sao cậu biết được."

"Đoán."

Thời Cảnh muốn nôn ra máu.

Trong lòng Lục Chinh tự có tính toán. Chỉ dựa vào mối ân oán cá nhân giữa Dịch Phong Tước và anh, thì không thể bỏ qua cơ hội thách thức tuyệt diệu lần này, cho dù thời gian giao dịch không phải vào ngày mai, hắn ta cũng sẽ tiến hành sắp xếp nó vào ngày mai.

Cụm từ "người tài cao gan lớn" là để hình dung người như vậy.

Đàm Hi cho rằng mình sẽ nằm mơ, nhưng thực tế chứng minh cô ngủ rất say, ngủ một mạch đến sáng.

Đàm Hi vươn vai, duỗi tay chân ngay sau khi thức dậy theo thói quen, không bất ngờ gì khi đụng phải một bờ n.g.ự.c ấm nóng.

Cô tiến sát lại gần nguồn nhiệt, cọ nhẹ như chú mèo nhỏ.

Lục Chinh thức dậy từ lâu, nhưng không mở mắt, ôm thẳng cô vào lòng, xúc cảm mềm mại, ấp áp, nhưng ngọn lửa bất thường ở trong tim lại dâng lên theo đó.

Đàm Hi nhạy cảm phát hiện ra hơi thở của người nào đó không được đúng lắm, ngón tay trỏ chọt vào mũi anh, ra vẻ cảnh cáo: "Bớt nghĩ bậy bạ lại đi!"

Anh không nói gì, nhưng động tác tay lại rất thành thật, bàn tay to từ từ di chuyển xuống dưới.

Đàm Hi trừng mắt, như rất hoảng sợ: "Anh…"

Khuôn mặt anh thâm trầm, đột nhiên kéo chăn lên trùm hai người lại, chỉ thấy mặt chăn lượn sóng, phát ra những tiếng thì thầm nho nhỏ.

Một lúc lâu sau mới dừng lại.

Đàm Hi như một chú vịt được vớt từ dưới nước lên, cả người mềm oặt, ướt sũng.

Còn anh ngược lại thì thỏa mãn, thoải mái về cả tinh thân và thể xác.

"Khát nước."

Lục Chinh xuống giường, không lâu sau bưng một ly nước đến cho cô.

Uống xong một ly: "Muốn nữa."

Lục Chinh lại rót thêm một ly. Đàm Hi uống ừng ực xuống bụng, lúc này mới dịu đi cơn khát.

Cả người ướt đẫm mồ hôi không dễ chịu chút nào. Cô muốn xuống giường, chăn vén được một nửa thì bị anh ngăn lại: "Làm gì?"

"Đi tắm."

Lục Chinh nhìn cô, choàng áo ngủ lên người, sau đó bế cô lên.

Đàm Hi kêu lên, ôm chặt cổ anh theo bản năng, cuộn tròn người lại như chú tôm trắng: "Để em tự làm…"

Lục Chinh không trả lời, xem như không nghe thấy gì.

Hai người đùa giỡn nửa tiếng đồng hồ trong nhà tắm, Đàm Hi thoải mái cả người. Lục Chinh thì ở lại bên trong chịu đựng dội nước lạnh bất chấp cái lạnh của trời đông mới bình tĩnh lại được.

8 giờ 15 phút, tiếng gõ cửa vang lên đúng giờ.

Đàm Hi đặt máy sấy tóc xuống, mới mở hé cửa. Thời Cảnh liền chen người vào, chạy ù vào phòng như khỉ, tham quan trắng trợn và thỉnh thoảng thốt lên vài tiếng chậc lưỡi.

"Cuối cùng anh đã biết vì sao có người cảm thán rằng đêm xuân ngắn ngủi, hóa ra là do ổ chăn quá ấm áp." Ánh mắt thô bỉ nhìn chằm chằm vào chiếc giường lộn xộn, đây rõ ràng là đã "làm việc" mà!

Đàm Hi dựa vào khung cửa, dùng lược gỗ thong thả chải mái tóc dài, nghe thấy thế, không hề tức giận: "Em cũng biết vì sao luôn có người nói năng mà miệng lưỡi cứ chua lè, hóa ra là không ăn được nho."

"Em... em... em…" Thời Cảnh tức đến méo mỏ.

Đàm Hi trả lời hắn bằng một cái trợn mắt khinh thường: "Ra ngoài."

"Làm gì?"

"Em thay đồ!"

Vẻ mặt Thời Cảnh đần thối ra.

"Lão Lục đâu?"

"Đang tắm."

"…" Chó ế bày tỏ đã bị chịu 10 ngàn điểm sát thương.

Lục Chinh tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn ướt nhiễu nước: "Thời Cảnh đến rồi à?"

Loading...