Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 431

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-21 16:03:58
Lượt xem: 7

"Lão Lục," Thời Cảnh cố ý hạ thấp giọng, trêu chọc: "Nha đầu nhà cậu cũng mạnh bạo dữ, sáng hôm nay tất cả mọi người ở khoang hạng nhất đều nhìn chằm chằm hai người, một bộ phim 8 giờ cẩu huyết hấp dẫn!"

"Lo việc lái xe của cậu đi." Lục Chinh không nhìn lên, giơ tay lên vén mái tóc rơi tán loạn của Đàm Hi ra sau lỗ tai, vẻ mặt dịu dàng đến mức ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.

Thời Cảnh cười hề hề: "Còn tưởng rằng đang trồng hoa hồng, ai ngờ lại là hoa ăn thịt người. Chậc chậc, cuộc sống sau này của cậu phải làm sao đây…"

"Sao nào, anh muốn nghĩ cách giùm anh ấy à?" Giọng nói đột nhiên cất lên khiến hai tay anh ta bị trượt, Thời Cảnh vội vàng hít thở sâu bình tĩnh trở lại, mới tránh khỏi hậu quả xe hủy nhân vong.

"Em… tỉnh lại từ khi nào đấy?"

"Hờ, không tỉnh thì sao biết được có người đang nói xấu sau lưng?"

"Anh…"

"Hoa ăn thịt người…"

"À…"

"Mốc 8 giờ?"

"…" Thời Cảnh cười còn xấu xí hơn khóc.

Đàm Hi ngồi thẳng người, ngáp một cái rồi vươn vai, một sự nhàn nhã không thể miêu tả được bằng lời: "Xem ra, anh có ý kiến với em?"

"Đừng để ý nhé, đùa chút thôi mà…"

"Đùa?" Đàm Hi cau mày.

Thời Cảnh ra sức gật đầu, trong lòng khẳng định lần nữa đây chính là đóa hoa ăn thịt người, hung dữ đến mức ăn không nhả xương!

Tiến vào Tân Thị, chiếc xe nhanh chóng dừng trước cửa đại học T.

Đàm Hi kéo vali, vẫy tay với hai người: "Bái bai~" Dáng vẻ muốn đẹp cỡ nào thì đẹp cỡ ấy, nhưng với điều kiện là không biết được nội tâm xấu xa đến tột cùng của cô.

"Được rồi, người đã đi vào rồi vẫn còn nhìn! Lão Lục à Lão Lục, lần này cậu tiêu đời rồi!"

Lục Chinh sửng sốt, khuôn mặt bỗng nhiên trở về trạng thái không cảm xúc.

Đột nhiên, di động vang lên, Thời Cảnh nghe máy, cung kính gọi một tiến "Ông Cát".

"… Đã về nước rồi… vâng… được, tôi hiểu rồi, sẽ đến ngay!"

Anh ta cất điện thoại vào, xoay đầu xe chạy về hướng ngược lại.

"Ông cụ nói gì?" Lục Chinh trầm giọng lên tiếng.

"Kêu chúng ta về quân khu, chắc là liên quan đến vụ nổ ở sân bay Zurich."

"Quân khu Kinh Thành?"

"Không, Quân khu Tân Thị," Thời Cảnh cười nham nhở: "Nghe nói ông cụ Bàng cũng đến rồi."

"Đúng là không thể đợi dù chỉ một phút."

"Tuy chúng ta không bắt được Dịch Phong Tước, nhưng xét về tổng thể vẫn nắm được tư liệu trực tiếp của Tập đoàn Thiên Tước ở Trung Âu, còn tận mắt chứng kiến một vụ nổ kinh hoàng, chẳng trách ông cụ lại nôn nóng. Bây giờ như thế này, không cầu có công lao, chỉ hy vọng không phạm phải sai lầm nào."

"Giỏi lắm."

"Hey, tôi nói cậu…"

"Câm miệng, lái xe của cậu đi."

Thời Cảnh: "…"

Xe chạy vào thẳng cổng quân khu, cuối cùng dừng lại trước một tòa văn phòng cũ kỹ.

"Đội trưởng Thời! Lục Tướng!" Nghênh tiếp hai người là chính ủy của Đội tác chiến đặc biệt Lôi Thần, trước đây đi theo Lục Chinh, bây giờ đi theo Thời Cảnh, có thể gọi là nguyên lão hai triều.

"Phương Tử, sao cậu cũng tới đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/431.html.]

Phương Trác đứng nghiêm, làm một động tác chào kiểu quân đội tiêu chuẩn: "Tôi đến cùng với ông cụ Bàng."

Lục Chinh bước lên lầu trước: "Vừa đi vừa nói."

Phương Trác dẫn hai người đến trước một phòng hội nghị đang đóng kín cửa: "Chính là ở đây."

Lục Chinh đẩy cửa vào, sắc mặt nghiêm nghị. Thời Cảnh theo sau, ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Lúc này, họ là những người quân nhân chân chính.

"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến." Ông Cát đặt ly trà xuống, nhìn sang hướng ông cụ Bàng đang đứng đối lưng ở vị trí cấp trên: "Yên tâm đi, tay chân vẫn còn nguyên vẹn."

Ông cụ nghe thấy thế, mới xoay người lại, khí thế của riêng người cấp trên thể hiện một cách rõ ràng.

"Về rồi à, ngồi xuống."

Lục Chinh và Thời Cảnh nhìn nhau, mặt mày nặng nề.

Sau đó cả hai ngồi xuống vị trí cấp dưới ở hai bên, ông Cát nhìn người này, rồi nhìn người kia: "May là, đều không bị thương…"

"Nói thử xem, chuyến đi lần này thu hoạch được những gì."

Thời Cảnh đứng dậy, tư thế quân nhân thẳng tắp: "Báo cáo thủ trưởng…"

Ông cụ Bàng xua tay, "Không phải hội nghị chính thức, ngồi xuống nói chuyện"

Thời Cảnh liếc nhìn Lục Chinh, tên này ngồi trên ghế, không nhúc nhích, "Vâng."

Ngồi thì ngồi vậy.

"Tiếp tục nói."

Do dự một lúc, "Xin lỗi, không thể bắt được Dịch Phong Tước." Đừng nói đến việc bắt người, mặt của đối phương họ cũng chẳng thấy được.

"Ngoài việc đó ra, còn có phát hiện gì nữa không?"

"Thế lực của Tập đoàn Thiên Tước ở Trung Âu và Tây Âu lớn hơn rất nhiều so với Bắc Âu, dính líu đến lĩnh vực tài chính, buôn lậu, quân hỏa, nhưng chủ yếu nhất vẫn là rửa tiền." Thời Cảnh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp, "Cháu và Lão Lục dò xét gần 50 ngân hàng trên phố Bahnhofstrasse, phát hiện 90% ngân hàng trong số đó đều có giao dịch tài chính với Tập đoàn Thiên Tước, trở thành một vòng quan trọng trong khuôn mẫu rửa tiền."

Vẻ mặt ông Cát nặng nề: "Tiếp tục."

"Ngoài ra, mấy năm nay Thiên Tước dường như có ý nhúng tay vào lĩnh vực đá quý, thường xuyên qua lại với bên buôn lậu đá quý ở Nam Phi. Lần này chính phủ Thụy Điển bắt được Eite Kovic, chính là một trong những đối tượng hợp tác quan trọng của Tập đoàn Thiên Tước."

"Hơn nữa, tên Dịch Phong Tước này vô cùng gian xảo, vốn không đặt chúng ta vào mắt, còn công khai khiêu khích, lên kế hoạch vụ nổ ở sân bay!"

Ông cụ Bàng nghe thế, sắc mặt bỗng chốc trở nên nặng nề, hiển nhiên cho thấy chuyện vụ nổ cũng thêm không ít phiền phức cho ông, "Lục Tướng, ông nhớ rõ ràng chuyến bay của cháu là 9 giờ, tại sao lại dời thời gian lên sớm?"

Câu hỏi này rất thẳng thẳng và sắc bén, trên bàn họp không bàn thân tình, chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới.

"Có nguy hiểm mà không chạy trước?"

Ông cụ nheo hai mắt: "Nói như thế, cháu đã biết trước sẽ xảy ra tập kích?"

"Đầu tiên, quá sớm khi kết luận vụ nổ này là hành vi khủng bố. Kế tiếp, cháu là người bình thường, không có dị năng đặc biệt, nên không thể thần thông quảng đại đến mức dự đoán được tương lai. Nhưng, có một điểm có thể chắc chắn, Dịch Phong Tước có ý muốn g.i.ế.c cháu, nếu hắn đã nói sẽ có chiêu kế tiếp, thì chắc chắn không phải chỉ nói vui thế đâu."

Chỉ có điều, anh không ngờ Dịch Phong Tước sẽ sử dụng bom, không hề quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của những người khác tại sân bay.

Ông cụ trầm ngâm trong giây lát: "Chuyện đã đến nước này, cũng không sợ nói thật với hai cháu, bên phía châu Âu đã quyết định hỗ trợ cảnh sát Thụy Sĩ, tham gia điều tra sự cố lần này, nếu điều tra được hai đứa…."

"Không thể nào." Lục Chinh chắc như đinh đóng cột.

Sắc mặt Ông cụ Bàng và Ông Cát trầm xuống, "Có vài chuyện phải nghĩ cho kỹ càng trước rồi hẵn lên tiếng!"

Theo lý mà nói, đối với chuyện nhạy cảm thế này, bên phía Hoa Hạ thường sẽ tỏ thái độ trung lập, nhưng với điều kiện là không bị đối phương bắt được bất kỳ điểm yếu nào! Nếu không, có miệng cũng khó cãi.

Chuyện này dính tới Lục Chinh và Thời Cảnh, một người sau lưng là nhà họ Bàng, một người sau lưng là nhà họ Thời, về công về tư đều không thể qua loa, nên hai ông cụ mới không thể không thận trọng.

"Cháu chắc chắn?" Ông Cát không yên tâm, hỏi lại lần nữa.

Lục Chinh bình tĩnh: "Chắc chắn."

"Được, chuyện này ông sẽ bàn giao xuống, nhưng phải đảm bảo rằng hai cháu có thể rũ bỏ mọi thứ sạch sẽ!"

Loading...