Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 439

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-21 16:08:46
Lượt xem: 9

"Ối chà, nha đầu nhà em mắng xéo thầy lấy việc công làm việc tư à?"

Đàm Hi bĩu môi.

"Đừng đánh trống lảng, nói thử xem, tại sao lại nhắm vào trợ giảng mới?"

"Em không thể lên bục giảng phát biểu ý kiến của mình sao? Nhắm vào gì chứ..." Cô chống tay, ngồi lên bàn làm việc đối diện, hai chân đung đưa, trông thật thư thái.

Phạm Trung Dương không dám nhìn thẳng. Ông chưa từng thấy qua có đứa học trò nào đến văn phòng còn tự tung tự tác như cô.

Đúng là không coi ai ra gì!

"Hừ! Bình thường lên lớp không thấy em tích cực như thế!"

"Em đột nhiên muốn trổ tài thôi, không được à?"

"…"

"Cô bé rất có kiến thức." Lê Diệp đột nhiên lên tiếng.

Đàm Hi cười càng vui vẻ, hất cằm: "Chuyện cỏn con thôi!"

"Không biết khiêm tốn là gì!" Ông Phạm không nhìn tiếp được nữa.

Đàm Hi lười để ý đến ông ta.

Nụ cười của Lê Diệp không đổi, tiếp tục nói: "Nhưng, mỹ thuật không phải văn học, giám định cũng không thể cùng cấp với thẩm mỹ, em cảm thấy thế nào?"

Đàm Hi nhíu mày, nụ cười vơi lại: "Hình như bà Lê có ý khác?"

"Những gì em nói trên giảng đường lúc nãy, tuy trích dẫn từ điển cố, có chứng cứ có lý lẽ, nhưng đã lén thay đổi khái niệm, nghi ngờ là bịa đặt."

"Vậy à?" Dù sao cô không cảm thấy như vậy.

"Em cố ý nhắm vào Hề Đình." Lê Diệp dùng câu khẳng định. Phạm Trung Dương bỗng cảm thấy không ổn.

Đàm Hi nhảy xuống khỏi bàn, ý cười trên mặt biết mất hoàn toàn: "Đúng vậy, bà có ý kiến?"

Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi.

"Phát ngôn như thế nào là quyền tự do của em, tôi có thể có ý kiến gì được, chẳng qua chỉ muốn chỉnh sửa cái sai trên phương diện mỹ thuật của em mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn lại, trong lòng em đã có tính toán sẵn, tôi đây đang… lo lắng uổng công?"

Đàm Hi nghe thấy thế, cười khẽ: "Có thể có được những lời chỉ điểm của bà Lê, là một việc vô cùng vinh hạnh. Nhưng, nếu bà thật sự có lòng, thì nên nói những lời này với cô Hề mới đúng~"

Lê Diệp hơi sửng sốt.

"Nếu không có gì nữa, thì em xin đi trước đây. Lão Phạm, bye bye~"

"Hả? Cứ thế mà đi à?"

Lê Diệp thở dài, thu hồi tầm nhìn, buồn cười nhìn Phạm Trung Dương: "Người đã đi rồi, còn nhìn nữa?"

"Bà kêu tôi tìm nha đầu đó đến, chỉ vì nói mấy câu nhảm nhí đó thôi hả?"

Động tác rót trà của Lê Diệp khựng lại: "Sư huynh, nhiều năm rồi, sao ông vẫn giữ cái tính tình đó vậy?"

"Tính tình tôi như thế thì sao? Làm phiền đến chuyện gì của bà à?"

"Ok, xem như tôi chưa nói. Thật ra tôi muốn xem cô bé kia rốt cuộc có nước cờ gì."

"Vậy bà nhìn ra chưa?"

Lê Diệp đưa tách trà qua cho ông: "Kiêu ngạo bất tuân."

Phạm Trung Dương hớp một ngụm: "Nha đầu đó tính tình hoang dã, không chịu nghe theo quản giáo."

"Khá tốt."

"Cái gì?"

"Tôi lại cảm thấy rất có cá tính."

"Hờ, tính cách quái gở."

"Không, tính cách của nghệ thuật gia."

Tròng mắt Phạm Trung Dương xoay chuyển: "Bà nhìn trúng nha đầu kia?"

"Không đến mức đó, yêu thích đơn thuần. Đúng rồi, Hề Đình có mang lại phiền phức cho ông không?"

Ông ta xua tay: "Không đến mức phiền phức, vẫn đúng quy tắc."

Lê Diệp hơi nhíu mày: "Nói như thế tức là ông không thích…"

"Bà cũng biết," Phạm Trung Dương ngắt lời bà ta: "Trước giờ tôi không thu đồ đệ nữ."

"Vậy sao? Được, tôi nhớ kỹ lời ông nói hôm nay." Sau này đừng có giành người với bà.

Trước khi Lê Diệp rời đi, nhận được cuộc gọi của con trai bà Cố Hoài Sâm, nói cùng ăn một bữa cơm. Bà muốn kêu Phạm Trung Dương đi cùng, nhưng ông ta lại từ chối, lý do là: Vẫn chưa chấm xong bài tập của sinh viên.

"Vậy ông cứ từ từ phấn đấu đi nhé, giáo sư Phạm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/439.html.]

Lê Diệp vừa rời khỏi cổng trường liền gặp Hề Đình: "Bác gái, uống nước." Cô đưa một chai nước suối qua, cô ta vừa mua ở tiệm tiện lợi lúc nãy.

"Cảm ơn." Nhận lấy cầm trong tay, nhưng lại không uống ngay.

"Bác gái, cũng may có bác ra mặt con mới có thể ở bên cạnh giáo sư Phạm học tập, vẫn còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn với bác."

"Không cần khách sáo." Bà là vì con trai của mình.

Hề Đình hơi bối rối, cũng hơi hồi hộp. Cô ta biết việc mình có thể thành công bước vào Cố Thị hay không, quyền quyết định nằm trong tay người phụ nữ trước mặt này đây. Quá thanh cao, sẽ thể hiện bản thân ngạo mạn vô lễ. Nhưng quá nhiệt tình, lại sợ đối phương cảm thấy cô đang nịnh nọt. Đúng là không dễ nắm bắt được chuẩn mực.

Nhưng, trạng thái này không bị duy trì quá lâu, Cố Hoài Sâm đến phá vỡ bầu không khí khó xử giữa hai người.

"Mẹ, Tiểu Đình, lên xe đi!"

Khi cửa sổ xe đóng lại, Cố Hoài Sâm nhìn lướt qua, đột nhiên, lại quay trở lại, bóng dáng ấy…

Đàm Hi đang nhảy lên một chiếc xe bus, bóng lưng duyên dáng, bước chân nhẹ nhàng.

"A Sâm?"

"Mẹ, có việc gì ạ?"

"Đang nhìn gì đấy? Con không lái xe, xe bus đằng sau đã bắt đầu bấm còi rồi."

"Vâng"

Vừa hay đang vào giờ cao điểm, Đàm Hi không tìm được chỗ ngồi, một tay vịn thanh đỡ, một tay móc điện thoại ra, bấm số.

"Cậu ơi, có nhớ cháu không?"

"Ở bên ngoài?"

"Đúng vậy, trên xe bus."

"Vừa tan học là ra ngoài?"

"Cháu đang chạy đến chiếc ôm của cậu đây, nói đi, cậu đang ở đâu?"

"Không biết anh ở đâu còn dám lên xe bus?"

"Cùng lắm thì xuống bừa trạm nào đó, đợi anh đến đón thôi!" Trông thờ ơ, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười ngọt ngào.

"Sắp có cuộc họp, em đến thẳng công ty." Là chi nhánh của Lục Thị tại vùng này.

"Không thành vấn đề."

Đàm Hi cất điện thoại vào, nhón chân đi đến nhìn tấm bảng dán ở giữa xe, không ngờ thật sự có vài chữ "Tòa nhà Lục Thị."

Đến trạm, xuống xe, bụng hơi đói.

"À, xin hỏi cô tìm ai?"

Bước chân Đàm Hi khẽ ngừng lại: "Lục Chinh."

Tiếp tân dùng ánh mắt nghiêm khắc có thể so sánh với tia X quang nhìn cô từ đầu đến cuối: "Cô chắc chứ?"

"Chắc chắn."

"Ở bộ phận nào?"

"À…" Cô khựng lại, ánh mắt của tiếp tân trở nên nghi ngờ hơn.

Đàm Hi không chú ý, bởi vì cô đang suy nghĩ một vấn đề vô cùng nghiêm túc: Tổng tài thuộc bộ phận nào nhỉ?

Một lúc sau, rút ra được kết luận: "Tầng cao nhất là bộ phận gì, thì tức là bộ phận đó"

"Tầng cao nhất? Văn phòng tổng tài?"

Đàm Hi vỗ bàn, nói như đúng rồi: "Đúng, không sai!"

"Nhưng tổng tài không phải họ Lục?"

"Không có?" Đàm Hi cau mày, nhưng suy nghĩa lại thì đây là chi nhánh, cường long như Lục Chinh khi đến địa bạn của bọn rắn độc, không quen biết là chuyện cũng có khả năng xảy ra: "Vậy tôi tìm tổng tài của các cô."

Tổng tài chi nhánh không thể không quen biết Lục Chinh chứ? Đàm Hi nghĩ như thế.

Ánh mắt nghi ngờ của tiếp tân biến thành mỉa mai: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"

"Không."

"Vậy cô còn muốn gặp Trương Tổng của chúng tôi? Được rồi, đừng có giở cái trò đùa rẻ tiền này nữa, mới tí tuổi đầu không lo học hành, mau về nhà đi!"

"Ối chà…" Đàm Hi hung hăng: "Cô có ý gì hả?"

Tiếp tân hừ lạnh: "Ý là, đừng vọng tưởng dụ dỗ đàn ông, Trương Tổng không phải là người mà loại người như cô có thể với tới đâu."

"Đợi chút, Trương Tổng mà cô nói trông ngọc thụ lâm phong hay là phong lưu phóng khoáng? Bà đây làm gì phải trèo cao với tới hắn ta?"

"Cô cô cô…" Cái con người này quá không biết tốt xấu!

"Đừng nói nhảm nữa, mau gọi điện thoại cho Tiểu Trương, bà đây muốn lên lầu đợi!" Hống hách đến mức bùng nổ.

Loading...