Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 47

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-09 10:27:07
Lượt xem: 29

Tần Tấn Huy chấn động cả người, Lục Thảo cũng bị câu "ép vào đường chết" kia của Đàm Hi chặn lại.

Chỉ có Tần Thiên Lâm, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, cơn giận bị dồn nén khiến gân xanh trên trán hắn nổi đầy lên.

Ánh mắt chỉ muốn bóp c.h.ế.t người khác đó của hắn khiến Đàm Hi nhất thời kinh hãi.

Cô gần như có thể chắc chắn rằng, giữa nguyên chủ và Tần Thiên Lâm chắc chắn có một khoảng thời gian mập mờ trong quá khứ, hơn nữa còn không hề tốt đẹp gì.

Nếu không, Đàm Hi sẽ không cố chấp niêm phong mảng ký ức liên quan đến Tần Thiên Lâm, không để cô tìm được manh mối nào.

Trong lòng ngứa ngáy, cực kỳ tò mò…

"Hi Hi, con… đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy." Lục Thảo nở một nụ cười cứng ngắc, cố gắng dùng giọng điệu hòa hoãn.

"Mẹ, con thực sự đã chịu đựng quá đủ rồi!" Đáy mắt cô gái hiện lên sự suy sụp, tâm trạng cũng trở nên kích động. "Thiên Lâm đối xử với con thế nào thì mẹ cũng nhìn thấy rõ rành rành rồi. Con cũng là con người, không phải là thú vật, ban đầu con đồng ý với chú thím hai gả vào đây là bởi vì Tần gia có tiếng bên ngoài, sẽ không đối xử tệ bạc với con, nhưng hôm nay thì sao? Đâu phải chỉ là đối xử tệ bạc? Đó chính là bạo hành gia đình! Là ngược đãi!"

Tự cười chế giễu, đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ thê lương: "Tiếng tăm thực ra lại là thế này! Tần gia, thật khiến người ta thất vọng …"

Nhờ vào sự coi trọng của Tần Tấn Huy và sự luồn cúi khổ tâm của Lục Thảo, danh tiếng của Tần gia mới được như ngày hôm nay, nhưng bây giờ lại vị Đàm Hi nói không đáng một đồng, hai người lập tức như bị tát cho một cái, sắc mặt trở nên vô cùng xấu xí.

"Nghiệt tử!" Tần Tấn Huy đập bàn: "Tất cả đều là chuyện tốt do mày làm ra!"

Trong phòng im lặng, mọi người im bặt, chỉ có tiếng khóc nức nở của Đàm Hi.

"Ba, là cô ta khiêu khích trước, cho nên con mới…"

"Câm mồm! Là thằng đàn ông, mày không được động chân động tay với phụ nữ; là một người chồng, mày không được động chân động tay với vợ mày! Đã làm sai rồi mà còn già mồm cãi láo nữa sao?"

"Vợ ư?" Khóe miệng châm chọc cong lên: "Cô ta mà cũng xứng sao?"

"Lúc đầu chẳng phải là mày chỉ mặt gọi tên muốn cưới nó về ư? Bây giờ chỉ một câu "không xứng" của mày là muốn xóa sạch hết mọi chuyện à?"

Sắc mặt Lục Thảo biến đổi.

Đàm Hi giật mình kinh hãi.

Hóa ra Tần Thiên Lâm lại chủ động đòi cưới cô về? Vậy thì tại sao hắn lại có thái độ như vậy với mình?

Coi hôn nhân là trò đùa trẻ con sao?

Hay là… hắn muốn báo thù cho ai?

Nhìn vẻ mặt của Lục Thảo, có lẽ bà ta biết chuyện này…

"Ba, đây là chuyện của con và cô ta, không cần ba xen vào." Quai hàm người đàn ông cứng ngắc, hắn đã nhẫn nhịn đến không thể nhẫn nhịn hơn được nữa rồi.

Lục Thảo thuận thế tiến lên giúp chồng nguôi giận, còn không quên ném cho Đàm Hi một ánh mắt cực kỳ hung dữ.

"Con cháu có phúc của con cháu, chúng ta không giận nữa, cứ để mặc chúng giải quyết với nhau đi!" Nói xong viền mắt đã đỏ lên, không che đậy nổi sự quan tâm và lo lắng nơi đáy mắt, Tần Tấn Huy bỗng chốc mềm lòng.

Vỗ nhẹ tay bà ta, lặng lẽ an ủi.

Lục Thảo gật đầu, từ sâu trong đáy mắt thoáng xuất hiện một tia đắc ý.

Làm vợ chồng ba mươi năm, không ai hiểu Tần Tấn Huy hơn bà ta.

Đàm Hi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói thêm nữa.

Ba chồng giận dữ phát điên nhưng đã bị đôi ba câu nói của bà mẹ chồng lợi hại của cô hòa hoãn rồi, lúc này cô còn gây chuyện nữa chỉ e sẽ khiến người ta chán ghét, tự khiến bản thân lâm vào thế khó.

Ít ra thì, hiện nay, xem ra cô vẫn còn là người bị hại, vẫn chiếm được ưu thế và quyền chủ động tuyệt đối.

Dù Tần Tấn Huy có thiên vị thế nào cũng sẽ không đổi đen thành trắng, nếu không làm sao có thể duy trì được uy nghiêm của người đứng đầu gia đình chứ?

"Được rồi." Trầm giọng thở dài: "Chuyện giữa vợ chồng con, ba có muốn quản cũng không được, cũng không muốn xen vào! Nhưng có một điểm, hành vi của các con tuyệt đối không được phép làm ảnh hưởng đến toàn bộ Tần gia, liên lụy đến Tần Thị! Nếu không, cho dù là con trai ruột hay là con dâu, ba đều không tha cho một ai hết!"

Tần Thiên Lâm cúi đầu, thu lại ánh mắt: "Ba, con tự biết rõ chừng mực."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/47.html.]

"Hừ. Tốt nhất là như vậy. Còn nữa, đừng để tao thấy mày còn động chân động tay với vợ mình đấy."

"… Dạ."

Lục Thảo kéo Tần Tấn Huy lên lầu, Sầm Vân Nhi và Tần Thiên Kỳ cũng đưa nhau về phòng.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Đàm Hi, và Tần Thiên Lâm.

Thùng rỗng kêu to.

Đàm Hi bĩu môi, trong mắt lộ vẻ coi thường.

Nhưng nghĩ lại thì, loại người như Tần Tấn Huy rất thích bao che khuyết điểm, ích kỷ, trong mối quan hệ đau khổ giữa con trai và con dâu thì chắc chắn ông ta sẽ lựa chọn con trai, như vậy cũng cân bằng rồi.

Có lẽ, dáng vẻ giận dữ không thể kiềm chế vừa rồi cũng chỉ là bày ra cho cô xem mà thôi.

Xùy!

Người Tần gia, được lắm!

"Cô đắc ý chưa?" Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng như lưỡi d.a.o sắc bén chen ngang vào dòng suy nghĩ của Đàm Hi.

Vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải đôi mắt mang theo sự trào phúng của người đàn ông, Đàm Hi chớp mắt, trong sáng vô tội.

"Anh đang nói chuyện với tôi đấy à?" Mặt mày cong cong.

"Bây giờ chỉ còn tôi và cô, không cần phải diễn nữa đâu."

"Diễn?" Nhíu mày: "Ý anh là sao?"

"Hừ, gây náo loạn đến nước này, cô thấy vui rồi chứ? Kéo tôi xuống nước chắc cô thấy vui lắm nhỉ?"

"Kéo xuống nước?" Đàm Hi xùy nhẹ, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc: "Làm ơn đi, trình độ tiếng Trung của anh cấp mấy rồi thế? Anh đánh tôi là sự thật, anh cố ý khiến tôi xấu mặt ở bữa tiệc cũng là sự thật, cái gì mà tôi kéo anh xuống nước chứ hả? Nếu kéo thật thì anh đã ướt hết con mẹ nó rồi, hiểu chưa?"

Dưới ánh đèn, biểu cảm của người con gái sinh động, cánh môi anh đào hé ra rồi mím lại, nhưng lời cô nói ra thì vô cùng chói tai.

Tần Thiên Lâm nhất thời ngẩn người.

"Xem ra, cô đã thay đổi thật rồi…"

"Anh nói cái gì cơ?" Đôi mắt mở to, Đàm Hi nhìn hắn, vừa rồi còn bừng bừng khí thế, chỉ chớp mắt đã thì thầm còn nhỏ hơn cả tiếng mèo, cũng không biết nguyên chủ thích gã này ở điểm nào nữa?

"Tôi đang nghi ngờ, rốt cuộc cô có phải là Đàm Hi thật hay không."

"Làm sao hả, có cần đi xác minh thân phận không?" Trong lòng khẽ giật mình nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì.

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe sáng, lẽ nào hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?

"Nếu như anh không có chuyện gì nữa thì tôi phải đi ngủ đây." Nói xong, đứng dậy từ ghế sô pha, đi thẳng lên lầu.

"Đứng lại!"

Đàm Hi không dừng bước, làm như không nghe thấy.

"Tôi bảo cô đứng lại!" Người đàn ông giận dữ, âm điệu bỗng nhiên cao hơn hẳn.

Đàm Hi rất buồn ngủ, lúc này cô chỉ muốn đi ngủ, định cứ thế mặc kệ hắn.

Một giây sau, vai phải bị tóm lấy từ đằng sau, ép cô không thể không dừng lại.

"Đệch, anh phát điên cái gì đấy?"

"Tôi bảo cô đứng lại, cô nghe không hiểu tiếng người à?"

"Con mẹ anh mà là người à? Cách bà đây xa ra một tí!"

"Cô!"

Loading...