Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 84

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:56:08
Lượt xem: 30

Chọn một góc yên tĩnh, lưu một số điện thoại trong đầu vào di động.

Vừa đánh chữ "Lục", lại xóa đi, viết viết xóa xóa, rối rắm không thôi.

"Nên lưu tên gì đây?"

Múc hết muỗng kem cuối cùng, vẫn không có chút manh mối ý tưởng nào, tùy tiện đánh hai chữ "Chàng Ngốc", dường như không tệ lắm, cứ như vậy đi…

Sau đó, gọi vào số của Vệ Ảnh.

"Alo?"

Méo! Giọng của đàn ông?!

"Cô là bạn của Tiểu Ảnh sao?"

"Tôi là bạn cùng bàn của cô ấy."

"Đàm Hi?"

"Vâng… là tôi."

"Chào em, anh tên Vệ Phong, anh của Tiểu Ảnh."

"Chào anh trai ạ!"

Sặc, cô nhận người quen bậy bạ gì thế này?

Đầu dây bên kia, một tiếng cười trầm thấp truyền tới, từ tính dễ nghe: "Hèn gì Tiểu Ảnh nói em rất thú vị…"

Thú vị? Đàm Hi híp mắt.

"Em tìm Tiểu Ảnh có việc gì không? Hôm nay nó đi đến nhà bà, quên đem theo điện thoại theo."

"Ồ, không có chuyện gì quan trọng, em không làm phiền nữa ạ."

"Tạm biệt."

Cúp máy, Đàm Hi thở phào, tuy hôm đó trước khi Lục Chinh mang cô đi đã có dặn dò, nhưng liên quan đến an toàn của Vệ Ảnh, vẫn phải hỏi cho rõ ràng.

Bây giờ xem ra chắc không có chuyện gì.

Dạo hết một buổi chiều trong toàn nhà bách hóa, tìm đại một nhà hàng giải quyết bữa trưa, cô lại muốn mua đi quần áo, nhưng số tiền còn lại trong túi chẳng đủ cho cô mua nổi một chiếc khăn lụa.

Bỗng dưng, cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Nhớ năm đó, cô cũng là người nắm giữ thẻ hắc kim (thẻ vô hạn), giờ đây lại lưu lạc đến nông nỗi này, suy cho cùng…

Tiền, rất quan trọng!

Xem ra, cô phải làm gì đó để cho kho vàng nhỏ mập trở lại, cô thật sự không muốn nghĩ đến tình cảnh như bây giờ lần thứ hai nữa.

Ây da, nhịn đau, nước mắt đầm đìa nói lời chia tay với đôi cao gót mũi nhọn JimmyChoo mới nhất trong cửa trưng bày.

"Thiên Mỹ?"

"Hả?"

"Đang yên đang lành đứng ngơ ra đó làm gì?"

"Sao cô ta lại ở đây?" Nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng không thoát được lỗ tai người kế bên.

"Cô ta? Ai vậy?"

"Đàm Hi."

Tiền Doanh Doanh sửng sốt, sau đó vuốt tóc, ho nhẹ: "Là chị dâu Hai được ví như túi trút giận của cậu ấy hả?"

Hàm chứa sự coi thường.

Tần Thiên Mỹ nhìn cô ta, tỏ vẻ không vui.

Cô ta có thể ức h.i.ế.p Đàm Hi, có thể nói xấu con bé đó, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có thể như thế.

Đàm Hi có không tốt cỡ nào thì cũng là người nhà họ Tần, khinh thường cô ta cũng tức là không xem nhà họ Tần vào mắt, trong lòng Tần Thiên Mỹ bực bội, nhưng nể tình bạn của hai người nên cô ta nhẫn nhịn không lên cơn tại chỗ.

Chỉ có điều, trong lòng cảm thấy rất không vui vẻ.

Tiền Doanh Doanh nhìn theo tầm mắt của Tần Thiên Mỹ, muốn xem thử người phụ nữ chưa đầy 20 mà đã gã vào hào môn là thần thánh phương nào, tự nhiên sẽ không để ý đến tâm trạng của Tần Thiên Mỹ.

"Là người nào vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/84.html.]

Tần Thiên Mỹ bĩu môi, trong lòng bực bội, dù sao cô ta cũng bị nâng niu tâng bốc quen rồi.

"Cái người mặc quần jeans, mang giầy Adidas kia kìa."

"Hả? Trẻ thế á?!"

"Xùy, cậu nghĩ nó bao nhiêu tuổi? Vừa tốt nghiệp cấp 3, đó là một đóa hoa xinh đẹp đấy."

Lời nói này, khá chanh chua, còn khiến người khác hơi nghẹn lời.

Dù tâm tư Tiền Doanh Doanh có thoải mái đi chăng nữa cũng nghe được mùi thuốc nổ ẩn chứa bên trong, thầm nghĩ, tạp chí lá cải cũng không phải chỉ toàn tin vịt, dường như chị dâu Hai này thật sự không được chào đón lắm, không hề liên tưởng tới chuyện lửa giận này của Tần Thiên Mỹ có liên quan đến mình.

Đúng là Tần Thiên Mỹ ghen tị Đàm Hi, ngay cả nói chuyện cũng nghe thấy mùi chua loét, nhưng sự bất mãn ẩn chứa bên trong thì lại đang trút lên việc Tiền Doanh Doanh không có đầu óc, ăn nói hàm hồ.

Ý ở đây là, cô không thấy tôi đang tức giận rồi sao, còn không chịu ăn nói nhỏ nhẹ, lại dám đi bình luận phê phán người nhà họ Tần!

Quan niệm gia tộc không phải kiểu mạnh mẽ tầm thường đâu, về điểm này, cô ta rất giống Tần Tấn Huy, không hổ là cha con.

"Thiên Mỹ, không phải cậu nói cô ta suốt ngày chỉ biết ở lỳ trong nhà học hành, không thích ăn diện, cũng không thích ra ngoài sao?"

"Tớ có nói thế à?" Nhún vai: "Maybe…"

"…"

"Sao cô ta cứ đứng ở trước cửa tiệm JimmyChoo, cũng không chịu vào…"

Đổi chủ đề.

Thiên Mỹ không đáp lời: "ừ" một tiếng, thái độ lạnh lùng.

Tiền Doanh Doanh đảo mắt, khoác lấy tay Tần Thiên Mỹ, vừa đi vừa nói: "Nếu đã đụng phải, vậy thì đi chào hỏi đi. Không thì vô lễ lắm đấy…"

Vừa lúc Đàm Hi đang hạ quyết tâm, chuẩn bị rời đi thì bị người ta vỗ vai, xoay người lại nhìn.

"Chị dâu Hai." Trong trường hợp này, chắc chắn không thể kêu thẳng tên, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tần Thiên Mỹ không muốn qua đây.

Sự bất mãn với Tiền Doanh Doanh lại tăng thêm vài phần ở trong lòng.

Đàm Hi vui vẻ, đáp lại một tiếng thật dài: "Ơi ~"

Một tiếng vòng vo uyển chuyển, rung động đến tâm can.

Hết cách, cô thích cái dáng vẻ chịu đựng của Tần Thiên Mỹ, nó khiến cô có một cảm giác hả hê lạ kỳ.

Đây là bệnh, mang tên: cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng cô lại không hề muốn trị.

Tần Thiên Mỹ cắn răng, con người này có biết xấu hổ là gì không hả, trả lời õng ẹo như vậy, chắc chắn là muốn cho cô ta buồn nôn đây mà.

"Sao chị lại ở đây?" Giọng điệu không được tốt cho lắm.

"À, dạo phố." Đàm Hi thản nhiên đáp.

Tần Thiên Mỹ nhìn cô bằng một ánh mắt ngạc nhiên, một lúc sau, châm chọc như không châm chọc: "Thật là hiếm có."

Đầu tháng 5, Đàm Hi dọn vào biệt thự, cách thời điểm thi tốt nghiệp khoảng một tháng, cảnh tượng cô ta thấy nhiều nhất mỗi ngày đó là Đàm Hi cầm sách giáo khoa ngồi yên tĩnh ở một góc đọc sách.

Hễ ngồi là hết 2, 3 tiếng, tư thế không đổi, giống như một khúc gỗ.

Khép mình, ít nói, chậm chạp, ấn tượng của Tần Thiên Mỹ đối với Đàm Hi chỉ vỏn vẹn có thế.

Thình lình gặp nhau ở trung tâm thương mại, lại nghe Đàm Hi thừa nhận đến đây để dạo phố, nên mới có kiểu nói "hiếm có" như vậy đấy!

Khoảng thời gian này, Đàm Hi đã thay đổi đến mức không còn giống Đàm Hi nữa…

"Không dễ gì mới thoát khỏi cái lồng mang tên thi tốt nghiệp, không cho phép tôi được xõa à?" Nhướng mày, liếc mắt, cười như không cười, có một loại ý tứ cao ngạo tự mãn nhưng lại không hề thấy nũng nịu xấu hổ.

Đây gọi là, nhà có điều kiện!

Tần Thiên Mỹ hừ lạnh, xoay mặt sang một bên, vươn tay ra kéo Tiền Doanh Doanh: "Đi thôi."

Tiền Doanh Doanh bị kéo đến lảo đảo nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào Đàm Hi, một sự nghi hoặc xẹt qua đáy mắt.

Sao lại không giống như tưởng tượng chút nào vậy?

"Thiên Mỹ, cậu vẫn chưa giới thiệu bọn tớ với nhau mà!" Tiền Doanh Doanh đứng vững, mỉm cười ngọt ngào.

Bây giờ, Đàm Hi mới chú ý đến người này, một bộ váy Chanel đen kinh điển làm tôn lên làn da trắng mịn, cổ áo chữ V khẽ hở, xương quai xanh lộ ra, cộng thêm một khuôn mặt ngọt ngào, trẻ con, trông khá giống Miranda Kerr, dĩ nhiên, phần đường nét không thể so với vẻ sâu xắc của người châu Âu được, vì thế làm thiếu đi vài phần đặc sắc, trông khá bình thường.

Nhưng những món đồ hàng hiệu từ đầu đến chân cô ta giúp cô ta thêm không ít điểm.

Người có thể cùng đi dạo phố với Tần Thiên Mỹ, dĩ nhiên không phải là hạng thiếu tiền.

Loading...