Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 87
Cập nhật lúc: 2024-12-20 09:23:06
Lượt xem: 36
Thím béo bưng lên đủ món cho bàn kế bên, sau đó bà ấy bưng mâm vòng đến chỗ Đàm Hi: "Ôi, người trông nhỏ nhắn mà sức ăn lại không nhỏ nhỉ."
Nhìn một nửa số thức ăn bị chén sạch, Đàm Hi sờ mũi.
"Tay nghề của chồng thím giỏi quá, ăn no rồi vẫn muốn ăn tiếp, hết cách!"
"Thích là được. À, xiên dê vừa mới ra lò, đảm bảo tươi ngon!"
Đàm Hi cầm lấy một xiên, vừa chuẩn bị cắn thì nghe thấy một trận rối loạn từ nơi xa truyền đến, đợi khi đến gần, mới có thể xác định được đó là tiếng mắng chửi của một đám du côn!
"Các anh em! Nhìn cho rõ đây, mẹ nó, chính là cái quán đồ Tứ Xuyên này!"
"Bày quán không nộp phí bảo kê, tao đánh c.h.ế.t mày!"
"Chặt đứt đường tiền bạc của người chẳng khác gì g.i.ế.c cha mẹ họ, phải cho hai ông bà già này một bài học mới được!"
"…"
Người nói kẻ hùa, toàn câu khó nghe.
Trước khi đám người đến gần, các khách hàng đã chạy trốn giữ mạng từ bao giờ, những người có chút lương tâm còn biết để lại tờ một trăm tệ tính tiền, còn những kẻ thừa nước đục thả câu thì đã lặn mất tăm từ lâu, trong lúc chạy còn đạp đổ bàn ghế, làm vỡ các chai bia.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Thím béo cực kỳ sợ hãi, chồng của bà phản ứng khá nhanh, lấy một con d.a.o từ trên bếp ra, đứng chắn trước mặt bà.
"Đập hết cho tao!" Dưới mệnh lệnh của tên đại ca, tiếng đập bàn ghế vang lên không ngừng, sau đó là tiếng nồi niêu thau bát…
Ba phút sau, thế giới trở nên yên tĩnh.
Trong lúc đó, Đàm Hi ngồi yên không nhúc nhích, một lòng muốn ăn xong xiên dê nướng, sau đó thừa cơ bỏ đi, dù sao lo chuyện bao đồng không phải là tác phong của cô, nhưng…
Đập cũng đập xong rồi mà trong khay vẫn còn một xiên thịt cuối cùng chưa đụng tới!
Cô đã rất cố gắng ăn rồi đó biết không?
Cho nên, trong đống hỗn độn bừa bãi, có một người đẹp ăn mặc như học sinh ngồi quay lưng về phía đám du côn, yên lặng… ăn thịt xiên?
Hình ảnh quá đẹp, khiến người ta… không dám nhìn.
Tên đại ca nhìn bọn đàn em, bọn đàn em cũng nhìn lại.
"Bị câm điếc thì phải?"
"Nhìn cũng giống, nếu không sao lại không hề có chút phản ứng nào thế chứ?"
Tên đại ca cau mày.
Đàn em rất hiểu chuyện: "Anh đừng tức giận, em sẽ đuổi người đi ngay…"
"Bỏ đi, một con nhóc con, không ảnh hưởng gì đâu."
Chỗ của Đàm Hi ở trong góc, lại không xoay đầu lại, hoàn toàn có thể bỏ qua như cảnh nền.
"Lỡ nó báo cảnh sát thì sao?"
"Nó dám!"
"Dạ dạ dạ, cho nó mười lá gan nó cũng không dám…"
"Bớt nói nhảm đi, hôm nay chúng ta đến để thu tiền!"
Đám đàn em lau mồ hôi.
"Ông chủ Lâm, thím béo, có phải hai người đã quên mất tiền bảo kê tháng này rồi không?"
"Hừ! Lúc đầu tháng đã đóng rồi, thôi cái trò dối trá đi!" Lần này thím béo đã có phản ứng, nhìn sạp nhỏ của mình bị tàn phá, tim bà như đang chảy máu.
"Nộp rồi? Nộp cho ai? Sao chúng tôi không biết?!"
Một đám côn đồ cười lớn.
Người đàn ông kéo vợ mình ra sau lưng, bản thân thì lại bước lên một bước, nói một tràng giọng Tứ Xuyên.
"Các người muốn làm gì? Một cái sạp nhỏ thế này, chúng tôi làm gì có tiền để đóng hai lần chứ hả?"
"Không có tiền?! Lão Lâm, ông dọa chúng tôi phải không? Ai mà không biết, khắp cái con đường này chỉ có quán nhà ông làm ăn tốt nhất, kiếm được nhiều tiền nhất, giờ lại than nghèo với ông đây à?"
"Tóm lại, tôi không có tiền!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/87.html.]
"Ôi, vài ngày không gặp mà khẩu khí đã cứng phết nhỉ? Tôi không quan tâm, hôm nay là hạn cuối, ông nộp hay không nộp cũng phải nộp!"
"Một đám trộm cướp khốn nạn!"
"Đại ca, ông ta chửi anh kìa! Không cho ông ta một bài học thì ông ta sẽ nghĩ anh em chúng ta ăn chay đấy!"
"Được, nới gân cho bọn chúng cho tao, đừng có đánh c.h.ế.t là được!"
Một đám côn đồ cầm gậy nhào tới, chú Lâm trừng đến đỏ mắt, con d.a.o trong tay vung loạn xạ, hai chân thì lại run cầm cập.
"Đứa nào dám qua đây, tao c.h.é.m đứa đó! Cút… cút hết cho tao!"
Một con người thành thật một khi đã nổi giận thì phải đáng nhìn lại, ít ra, con d.a.o sáng loáng trong tay cũng khiến người khác phải e dè, dù chỉ một chút sơ suất, chó cùng dứt giậu.
"Sợ cái gì? Huơ huơ vài cái đã khiến chúng mày sợ đái qua quần rồi à? Một đám vô dụng! Sau này ra ngoài đừng nói là đàn em của tao, mất mặt!"
Đều là những thanh niên không nghề nghiệp, lòng đầy nhiệt huyết, muốn lăn lộn thành "xã hội đen" như trong phim Hongkong, làm gì chịu được sự mỉa mai này!
Lập tức, có người liền xông lên, chuẩn bị đá bay con d.a.o trong tay chú Lâm, một người hành động, tập thể hưởng ứng.
Lúc bắt đầu chú Lâm còn có thể miễn cưỡng chống lại vài người, nhưng càng về sau thì càng đuối sức, cuối cùng, tiếng kêu rên đau đớn của ông hòa lẫn với tiếng cười khoái trá của bọn côn đồ, vang vọng khắp con phố.
Cửa hàng kế bên cũng là của một cặp vợ chồng khác, khi đám người này vừa tới, họ đã trốn ra thật xa, không chẳng màng đến quán hàng nhà mình.
Những người đi đường ngang qua không dám nhìn nhiều, thậm chí còn đi nhanh hơn, chỉ sợ bản thân bị liên lụy vào.
Đàm Hi ăn từng miếng nhỏ, động tác rất chậm, có một sự trầm tĩnh không hợp với độ tuổi của mình, hàng mi dưới ánh đèn được chiếu thành hai chiếc bóng nho nhỏ.
Xiên thịt vào miệng, mùi thơm vương vấn.
"Mẹ nó! Có đưa tiền không?"
Chú Lâm bị đạp dưới chân, khuôn mặt ngăm đen sưng đỏ lên, khóe mắt bê bét đầy máu.
Ông ấy nói: "KHÔNG ĐƯA! CHẾT CŨNG KHÔNG ĐƯA!"
"Được! Lão khốn này! Giỏi lắm!" Tên đại ca cười lạnh, ánh mắt sắc bén hướng đến thím mập đang run cầm cập: "Bắt mụ ta lại cho tao, châm lửa, chế dầu, tao muốn CHIÊN GIÒ HEO!"
Rất nhanh, nhờ lửa trong lò, một chảo dầu lập tức sôi lên ùng ục.
"Đại ca, xong rồi!"
"Đè tay của bà ta vào đó!"
"Đừng! Bỏ tôi ra!"
"Tụi mày muốn làm gì?! Bỏ vợ tao ra! Đồ khốn kiếp! Tao liều mạng với chúng mày! A…!" Chú Lâm trừng mắt, nhìn vợ mình bị kéo đến chỗ bếp lò, sợ đến vỡ mật.
"Tao hỏi lần cuối, rốt cuộc có nộp hay không?"
Chú Lâm chảy nước mắt: "Nộp…"
"Nộp thì sao, mà không nộp thì sao?" Một tiếng cười lạnh mang theo sự khinh thường rất rõ ràng.
Lần theo nơi phát ra giọng nói, một người đàn ông mặc áo jacket xuống khỏi xe mô tô, mũ bảo hiểm được gỡ xuống, khuôn mặt cũng hiện ra rõ ràng.
Một khuôn mặt rất xinh đẹp, đẹp đến mức không giống đàn ông nữa.
"Ân Hoán?!"
Chưa nói dứt lời đã bị tiếng động cơ nối đuôi nhau theo tới nhấn chìm.
Mười mấy chiếc motor chạy tới từ phía đầu đường, tiếng nẹt pô từ xa vang rền như muốn nổ tung, hung hãn đến cực điểm.
Sau đó, dừng xe, bước xuống, tập hợp thành một hàng, mỗi người cầm theo một cây gậy bóng chày bằng thép, hơi gõ xuống nền đất đổ xi măng, rõ ràng tất cả đều có chuẩn bị từ trước.
Gió đêm thổi qua, không hề mang theo bất kỳ hơi lạnh nào, ngược lại còn làm đêm thêm nóng nực hơn
Không gian yên tĩnh, hai bên không có ai ra tay, giống như một khoảng trời yên tĩnh trước khi mưa bão kéo đến.
Nỗi lo lắng và nóng nảy phát tán trong không khí như tro bụi, vừa chạm vào liền bùng nổ.
"Đại ca, sao hắn lại đến đây?"
"Câm miệng!"
"Hay chúng ta rút lui đi?"
"Rút cái đầu mày! Ông đây không sợ hắn!"