Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 88
Cập nhật lúc: 2024-12-20 09:23:09
Lượt xem: 36
"Nhưng đối phương có xe, có gậy, người cũng nhiều hơn chúng ta…"
"Sợ cái gì? Lên hết cho tao!"
Cục diện căng thẳng bị phá vỡ, hỗn chiến cứ thế bắt đầu, không hề có bất kỳ màn dạo đầu nào, cũng không cần đánh trống trợ uy, tiếng la hét, tiếng mắng chửi cứ thế vang lên không ngừng.
Đàm Hi đứng dậy bỏ đi, giơ tay ra cầm lấy xiên thịt dê cuối cùng trong khay, đang chuẩn bị vừa đi vừa ăn thì một cây gậy bóng chày bỗng dưng lăn đến bên chân cô.
Sau đó, một thanh niên có thể hình to béo đụng ngã cái bàn, cốc trên bàn rơi xuống đất, mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe, một cây gậy gỗ ép sát vào n.g.ự.c hắn, đập mạnh xuống, cơ thể mập mạp ngửa về sau, dùng tay chắn theo bản năng, mảnh vỡ găm vào lòng bàn tay, m.á.u tươi chảy phụt ra.
Nhìn thấy cây gậy của đối phương sắp bổ xuống đầu, lần này chỉ e là dữ nhiều lành ít, một sự tuyệt vọng xuất hiện trong ánh mắt của tên béo.
Đột nhiên…
Rầm
"Mẹ nó!"
Tiếng kêu và tiếng chửi thề đồng thời vang lên, hắn ngơ ngác nhìn một cô gái có vẻ mặt hung tợn, trên tay đang cầm một chai bia, còn gã đàn ông bị chai bia đập vào đầu ngã gục xuống mà chẳng kịp quay lại nhìn, mặt dính đầy máu.
"Nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?" Vén tóc mai, lẳng lặng kéo mũ thấp xuống.
"Cô… tôi…" Tên béo lúng túng, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Bên đầu kia, cuộc chiến đã đến hồi kết, nhóm người cưỡi xe mô tô giành được chiến thắng cuối cùng.
"Ngụy Cương, mày nghe rõ cho tao, cái cửa hàng này từ nay do Ân Hoán quản lý, nếu mày còn dám mò đến, tao đảm bảo sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con ch.ó khốn nạn nhà mày!"
"Mày quản ư? Khu vực này đều thuộc về tao, mẹ kiếp, mày dựa vào cái gì hả?!"
"Dựa vào nắm đ.ấ.m của tao cứng hơn của mày, thằng nhỏ của tao dài hơn của mày!"
Một trận cười lớn vang lên.
"Cương Tử, thừa nhận đi, làm đàn ông thì mày không so được với anh Hoán của tụi tao đâu! Đừng cố gắng thể hiện, cẩn thận mất luôn cái mạng chó của mày đấy, không lời lãi tí nào đâu!"
"Ha ha…"
"Đừng nghĩ rằng mày có chỗ dựa thì có thể hoành hành ngang ngược, phản đồ chính là phản đồ, sớm muộn cũng chết! Lăn lộn ngoài giang hồ, thế nào cũng bị c.h.é.m c.h.ế.t mà thôi!"
Ngụy Cương dẫn theo đám đàn em chạy chối chết, trước khi đi còn không quên để lại một câu.
"Chúng ta cứ chờ xem!"
Bên này, Đàm Hi vứt chai bia sang một bên, túm lấy balo, chuẩn bị rời đi thì bất ngờ bị người ta ôm chầm lấy chân.
Cúi đầu, một khuôn mặt béo phì rung rinh mỡ: "Nữ… nữ hiệp…"
Đàm Hi: "…"
"Cảm... cảm ơn… ơn cứ mạng. Xin… xin hỏi… quý… quý tính đại danh?"
"Anh bị nói lắp à?"
"Không… không phải."
Đàm Hi: "…"
"Tôi… tôi cũng không biết sao… sao lại ra nông nỗi này nữa."
Đàm Hi: "…"
"Thằng béo này, mau buông tay ra, bà cô của anh phải về nhà ăn cơm."
"Tôi… tôi mời cô!"
"Tiểu Phì Tử!" Sau khi chiến đấu xong, đám lưu manh kia lập tức đi về phía bên này.
"Anh Hoán, em ở đây!" Vẫy tay, cười ngốc, tay còn lại thì ôm chặt lấy chân Đàm Hi không buông.
Cô vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát thân, tức điên lên bèn nắm túm lỗ tai của tên béo này, nhéo mạnh!
"Mẹ kiếp, có buông tay không?"
"Không buông!"
Nhéo mạnh hơn: "Có buông ra không?"
"Không… không buông…" Giọng nói bắt đầu run rẩy.
Đàm Hi không thể không ra chiêu cuối, lại gập chân lên, đầu gối đụng mạnh vào sống mũi của đối phương.
"Mẹ ơi! Đau c.h.ế.t mất!"
Lần đầu tiên trải nghiệm được cái gì gọi là "tiếng heo bị chọc tiết"!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/88.html.]
Tên béo vừa kêu gào vừa buông tay, Đàm Hi chuẩn bị chạy, nhưng vừa bước được một bước thì cả người trở nên cứng đờ.
Người đàn ông kia rất cao, như bức tường thịt chắn ngang đường của cô, thứ đập vào mắt là lồng n.g.ự.c nhấp nhô của hắn ta, bởi vì ngược sáng, nên phủ một cái bóng dài xuống người Đàm Hi.
Áo Jacket bị rách một đường dài ở vị trí n.g.ự.c trái, sự rách nát thầm lặng cũng khó che lấp được sự vẻ nam tính, chính trực.
Tầm mắt dừng lại ở vị trí hầu kết đang chuyển động, nơi đó có dính vài giọt m.á.u tươi, trông như nốt ruồi đỏ bẩm sinh, cả người tản ra khí thế không đàng hoàng, cộng thêm một khuôn mặt không thể phân biệt được là của nam hay nữ kia, chuyện bị hút hồn là việc có thể dễ hiểu được.
Đàm Hi quệt miệng, rất may, không chảy nước miếng.
"Người là do cô đập?"
"Ặc… hình như phải…" Hình tượng đoang trang rụt rè của cô!
Mất rồi… mất hết rồi!
"Cô có thù với tên Ngụy Cương kia à?"
"Ngụy Cương? Là thằng nào?" Một mảng sương mù trong ánh mắt đầy vô tội.
"Xem ra không phải mối thù cá nhân."
Vâng, vâng! Không phải! Tuyệt đối không phải!
Ánh mắt của người đàn ông lóe sáng, đột nhiên trở nên sắc bén: "Tại sao lại đập hắn?"
"Tên béo này đụng đổ bàn của tôi!"
"Đệch! Cô nói cái quái gì đấy hả?! Treo đầu dê bán thịt chó à?!"
Đàm Hi ngơ ngác, người đàn ông yêu nghiệt, phúc hắc, tao nhã đâu rồi?
Vừa mở miệng, anh chàng đẹp trai biến thành người đàn ông thô lỗ! Không thể đùa như thế được đâu.
"Phì Tử đụng đổ bàn của cô, sau đó liền cô đập thằng kia à?" Người đàn ông chỉ vào tên đang nằm dưới đất với cái đầu đầm đìa m.á.u tươi, sau đó nhẹ nhàng nhổ ra một ngụm nước bọt.
Đệch!
Tởm c.h.ế.t đi được!
"OK, để tôi giải thích một lần!" Đàm Hi chỉ vào người nằm dưới đất, dời tầm mắt, thật sự không còn can đảm để nhìn đống nước bọt trên mặt hắn ta: "Bởi vì thằng khốn này không nói gì mà đã chạy theo vung gậy," Sau đó chuyển sang hướng của tên béo: "Mới khiến cho con heo có thân hình cực khủng này đụng đổ bàn của tôi, hại tôi không thể ăn được xiên thịt dê cuối cùng. Cũng như có câu, oan có đầu nợ có chủ, lần theo nguồn gốc, tôi không đập hắn thì đập ai?!"
Ân Hoán: "…"
Tập thể quần chúng: "…"
"Hả? Thì ra người đẹp không phải vì cứu tôi…"
Cảm thấy bị tổn thương, tên béo như muốn suy sụp, thì ra từ đầu đến cuối hắn còn không bằng một xiên thịt dê?
"Có thể thả tôi đi chưa, đại ca?" Đàm Hi nhún vai, bày ra bộ dạng: "Tôi đã rất phối hợp, tôi rất thành thật".
Cô thích trai đẹp nhưng trai đẹp thích khạc nhổ bừa bãi thì… hờ hờ… quả thật không dám ngó đến.
"Mẹ nó, vì một xiên thịt dê á?"
Đàm Hi vỗ đùi: "Mẹ nó, đúng là vì một xiên thịt dê đấy!"
Nhìn không quen chứ gì? Nhưng bà đây thích!
Chân mày khẽ động, dùng ngón tay trực tiếp dập tắt đầu thuốc, nhếch môi cười: "Nếu đã hại cô mất đi một xiên thịt, vậy tôi sẽ đền lại cho cô, gấp mười lần, thế nào?"
"Hả?"
"Một trăm lần?"
"…" Cô cũng phải có bụng nuốt xuống mới được.
"Không đánh không quen biết, tốt xấu gì cũng từng lăn lộn với nhau một hồi, thôi thì kết bạn đi?"
"Kết bạn thế nào?" Đàm Hi cảm thấy khá hứng thú.
Nếu đứng trước mặt cô là một tên xấu xí, không cần nghi ngờ, chắc chắn cô sẽ xoay người bỏ đi, không quay đầu lại, nhưng bây giờ rõ ràng là không phải!
Mỹ nam khuynh thành, tuy có hơi thô tục một chút nhưng vẫn đủ phong cách đàn ông, cực kỳ menly…
Nói cho cùng, vẫn là bị trai đẹp mê hoặc mà thôi!
Ân Hoán ra hiệu với đàn em, không biết từ đâu lấy ra được hai cái chén sứ, rót đầy ắp.
Một chén bia, một chén rượu trắng.
Ân Hoán cầm lấy chén rượu trắng, Đàm Hi nhướng mày, đứng im tại chỗ.
"Đứng ngơ ra đó làm gì? Đừng nói với tôi là ngay cả một chén bia mà cô cũng không xử được nhé?"