Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 91
Cập nhật lúc: 2024-12-20 09:23:13
Lượt xem: 29
Thay đồ ngủ xong, vừa lấy chiếc khăn khô lau tóc thì đột nhiên khựng lại.
Một đóa hoa m.á.u nhỏ xinh nở rộ trên bề mặt chiếc khăn trắng sạch, giờ Đàm Hi mới phát hiện ở vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ có một vết thương nhỏ, đang rỉ máu, ấn vào thấy khá đau.
Lúc đập chai vào đầu người khác cô đã rất chú ý rồi, không ngờ vẫn bị xước tay.
Cũng may, vết thương không lớn, cũng không nghiêm trọng, một miếng băng dính là xong ngay.
Sầm Vân Nhi về nhà sau Đàm Hi, còn chưa kịp thay dép đã bị Lục Thảo mắng té tát cho một trận.
Cô ta không dám cãi lại, chỉ đành đứng tại chỗ, yên lặng lắng nghe.
Một lúc sau, thấy Lục Thảo không có ý định dừng lại, mới không thể không lên tiếng: "Mẹ, hôm nay con rất mệt, có gì thì để ngày mai nói tiếp được không?"
"Hả! Chê tôi dong dài chứ gì? Cô học được cái thói cãi lại từ bao giờ thế hả?"
"Mẹ cũng biết con không có ý đó mà."
Hôm nay, Sầm Vân Nhi phải đi đánh golf cùng một đám quý bà giàu có, chưa nói đến vấn đề đau tay, cả người còn đầy mồ hôi, tinh thần vốn dĩ đã kém, lại bị mẹ chồng dạy bảo, chửi mắng một cách khó hiểu, cô ta bỗng cảm thấy mệt mỏi rã rời.
"Không có ý đó? Thế ý cô là gì hả?" Lục Thảo lạnh lùng, từng bước ép sát.
"Mẹ, con thật sự rất mệt, mẹ cứ phải vô cơ kiếm chuyện vào lúc này sao?"
Ai nấy đều có tính nóng nảy, huống hồ Sầm Vân Nhi cũng không phải là người dễ sống chung, thế là lập tức trầm mặt, giọng điệu không quá dễ nghe.
"Cô có còn đặt người mẹ như tôi vào mắt không hả?" Lục Thảo ngồi trên ghế sofa, tức đến nghiến răng.
"Ngay từ đầu con có nói gì sao? Không có. Nhưng mẹ cứ cắn mãi không tha, con cũng chẳng phải là ống dẫn khí."
"Cô nói cái gì?"
"Chẳng lẽ không phải? Đàm Hi vào nhà trước con, con vào trễ hơn vài phút thì bị mắng chửi một cách khó hiểu, mẹ ăn phải cục tức ở chỗ em dâu, rồi chuyển sang xả hết trên người con chứ gì?!"
"Cô! Được! Được lắm! Một đứa hai đứa chê tôi nhiều lời, các cô tập hợp lại để khắc tôi chứ gì?"
Khóe môi Sầm Vân Nhi mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, không nói thêm gì.
Lục Thảo hừ lạnh, ném chiếc điều khiển từ xa ra, xoay người lên lầu.
Sầm Vân Nhi hít thở sâu mới miễn cưỡng không chế được lửa giận đang sôi trào trong lồng ngực, sau đó lên lầu bằng một nhánh cầu thang khác.
Đẩy cửa phòng ngủ, người đàn ông đang dựa vào đầu giường xem máy tính bảng, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng, ý cười nhẹ nhàng.
"Vẫn chưa ngủ à?"
Người đàn ông nhăn mày, ánh mắt dừng lại trên màn hình, không nhìn cô ta.
"Anh đang xem tư liệu cần dùng trong buổi họp ngày mai."
Sầm Vân Nhi cởi áo khoác, đến gần: "Rất gấp sao?"
"Ừ."
"Vậy à… Vậy em không làm phiền anh nữa." Nói xong, cầm lấy đồ ngủ bước vào phòng tắm.
Tần Thiên Kỳ kéo cô ta lại, bỏ đồ trên tay xuống: "Sao thế? Trông em hình như không được vui cho lắm."
Cho nên, có lúc, đàn ông quá nhạy cảm cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
"Không có, lúc nãy khi vào cửa có nói vài câu với mẹ."
"Mệt rồi à?" Dưới ánh đèn, đôi mắt đen trầm của người đàn ông ánh lên tia dịu dàng, chỉ cần nhìn là sẽ tình nguyện chìm sâu vào trong ấy.
Năm đó cũng thế, bây giờ cũng vậy.
"Mệt…" Ngồi bên giường, đầu tựa vào vai anh ta, cọ người một thân mật.
"Mẹ anh ấy mà, tính tình bà ấy không tốt, nếu em đã là vợ anh, lại là con dâu cả nhà họ Tần." Thở nhẹ một hơi: "… cố gắng khoan dung một chút nhé!"
"Vâng, em biết mà." Lửa giận ẩn chứa trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói.
"Đi tắm rửa đi, anh đã xả nước dùm em rồi."
"Vâng, đợi em. Mua~"
Người đàn ông lắc đầu cười, ngay lúc cửa phòng tắm đóng lại, anh ta lại cắp iPad lên, tiếp tục công việc đang còn dang dở một cách cẩn trọng.
Gương mặt trầm tĩnh nghiêm túc gần như lạnh lùng, cánh môi mím chặt đã không thấy bất kỳ ý cười nào nữa.
"Khụ khụ…"
Anh ta xuống giường, cầm theo một ly thủy tinh trống không xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./luc-thieu-nghien-chieu-vo/91.html.]
Máy lọc nước được đặt gần đầu cầu thang, một trái một phải.
Một phần tư nước nóng, ba phần tư nước lạnh, nóng lạnh hòa vào nhau, dung hòa ấm áp.
Chuẩn bị lên lầu, lại ngừng chân vì tiếng động nhỏ được truyền đến từ phòng khách, loáng thoáng có ánh sáng truyền tới.
Đàm Hi lục tìm trong tủ kéo, miệng ngậm đèn pin, móa, hòm thuốc nhà nhà đều phải trang bị ở đâu rồi?
"Em dâu?"
Một tiếng nói bất ngờ truyền tới, Đàm Hi suýt nữa sợ tè ra quần, vỗ vỗ lòng ngực, xoay người, tia sáng nhỏ hẹp của đèn pin quét qua anh ta.
"Tần Thiên Kỳ?" buột miệng thốt ra.
Chân mày anh ta dường như cau lại, nhưng rồi lại giãn ra nhanh chóng.
Đàm Hi suy nghĩ, gọi thẳng tên dường như không được lễ phép cho lắm, nhưng kêu lại thì trông như cố ý, hay là cứ thôi vậy.
"Em đang tìm gì?"
"Hòm thuốc."
"Ốm rồi à?"
"Không ạ, muốn tìm băng dán cá nhân thôi."
Tần Thiên Kỳ lôi ra một chiếc hòm thuốc trong suốt nặng nề từ trong một chiếc tủ đặt kế bên tivi: "Đều ở đây."
"Ồ." Đàm Hi nhanh chóng lục lọi tìm kiếm.
"Cần giúp đỡ không?"
"Không cần."
Tần Thiên Kỳ bật đèn, cùng lúc đó, tiếng cười kỳ quái tự đắc của Đàm Hi truyền tới.
"Ha ha ha, tìm được rồi! Anh xem."
Cô gái xé một xâu băng dính cá nhân lớn, cười đắc chí, lộ ra hàm răng chỉnh tề, một tia sáng chói xẹt qua trong ánh mắt.
Xé ra, dán vào, ấn chặt.
"Buồn ngủ rồi…" Há miệng, ngáp một cái, một tầng sương mù phủ lên đôi con ngươi linh động: "Cảm ơn đã giúp đỡ, chúc ngủ ngon."
Vừa nói vừa kéo đôi dép lê đi về phía phòng ngủ cho khách.
Rầm… két…
Đóng cửa, cài chốt.
Tần Thiên Kỳ đứng tại chỗ, cúi đầu sắp xếp lại hòm thuốc giống như vừa bị chó đào, lắc đầu buồn cười.
Cô bé đó luôn có thể khiến người khác vui vẻ từ tận trong tâm khảm.
"Ông xã? Sao anh lại ở đây?
Sầm Vân Nhi ra ngoài tìm chồng, trên người đang mặc chiếc áo tắm bằng lụa, tóc ướt vén qua tai, cô ta càng ngày càng đến gần, mùi hương cũng theo đó ập đến, ngoan cố chui vào cánh mũi của anh ta.
"Xuống lầu lấy nước." Không ngừng động tác đang làm.
"Chuyện này là sao?"
"Bày bừa nên tiện tay dọn dẹp lại."
"Lấy hòm thuốc làm gì? Cảm rồi sao? Em nghe thấy anh có hơi ho nhẹ…"
"Lúc nãy đụng phải em dâu, em ấy tìm băng dính cá nhân."
"Sao cô ấy lại không tự dọn dẹp?" Người phụ nữ cau mày, sắc mặt không được tốt cho lắm.
"Bỏ đi, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện…"
"Không hiểu chuyện? Em thấy cô ấy còn ghê gớm hơn bất cứ ai!" Vừa nghĩ tới Lục Thảo ăn phải cục tức ở chỗ Đàm Hi lại xoay người trút hết lên đầu cô, Sầm Vân Nhi không cảm thấy vui một chút nào!
Trước đây còn thấy cô ta khá hiểu chuyện, yên lặng ít nói, thành thật hiền lành, không ngờ lại nhìn nhầm, trên thực tế lại lại không khác gì một cây gai chướng mắt!
Tần Thiên Kỳ không muốn tranh luận với cô ta, thức thời không lên tiếng.
"Anh không biết đâu, lúc em trở về…" Sầm Vân Nhi bắt đầu than vãn kể lể, nhưng trước mặt chồng mình, cô không dám nói xấu mẹ chồng, chỉ đành đổ hết trách nhiệm lên đầu Đàm Hi.
"… Nếu không phải cô ta chọc mẹ giận, em cũng sẽ không bị mắng, thật không hiểu được sao Thiên Lâm lại nhìn trúng cô ta, bỏ qua các tiểu thư danh vọng hiền thục khác…"