Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 17: Thu liễm một chút
Cập nhật lúc: 2024-11-19 21:10:02
Lượt xem: 112
"Thật ra, sếp và quản lý Diệp không phải như cô nghĩ. Cô Tô là do lão phu nhân giới thiệu, bà ấy tưởng các cô đã ly hôn, còn những scandal với các nữ minh tinh kia, đều là do họ tự lăng xê."
Trác Phàm nghẹn một hơi, nói hết những điều muốn nói.
Anh cảm thấy Ninh Thời Ngự và Lâm Noãn đi đến bước này là do chưa nói rõ ràng, tạo thành hiểu lầm.
Chỉ là khi anh quay đầu nhìn về phía Lâm Noãn, chờ cô đáp lời, cô đã dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
"..." Trác Phàm khóc không ra nước mắt, thật vất vả mới bắt được cơ hội, phu nhân làm sao lại ngủ?
Lâm Noãn ngủ một giấc, ngủ thẳng đến dưới lầu chung cư, Trác Phàm đẩy cô rất lâu, mới đánh thức cô dậy, để cô về nhà.
Lâm Noãn đầu nặng chân nhẹ mở cửa phòng ra, phát hiện ánh đèn trong phòng sáng trưng.
"Mộ Bạch, sao anh lại ở đây?" Vừa vào phòng khách đã thấy Tô Mộ Bạch đi ra từ phòng ngủ.
"Đến thăm con trai tôi, nhưng bây giờ nó đã ngủ, tôi để cho chị Quế về trước." Đến gần Lâm Noãn, Tô Mộ Bạch ngửi ngửi cô: "Lâm Noãn, cô về muộn thì thôi, còn uống rượu, xông lên con trai tôi ai chịu trách nhiệm?"
Tô Mộ Bạch cứ nói một đứa con trai, như thể Lâm Thâm thật sự là con trai của anh ấy.
Lâm Noãn chột dạ gãi đầu: "Có xã giao, uống một chút thôi."
"Xã giao? Chỉ uống một chút thôi à? Cô tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi à?" Tô Mộ Bạch mặt cau có.
Tập đoàn Ninh thị cần xã giao, coi anh trai anh ấy là người ăn không ngồi rồi sao?
Ninh Thời Ngự, người thành phố A được xưng là thần tài, là vị thần không ngai ở đế đô. Những người đó muốn ăn cơm với anh trai anh ấy, hận không thể ngâm mình trong vạc rượu cầu cơ hội, làm sao dám để Lâm Noãn uống rượu?
"Được rồi, sau này tôi chắc chắn không uống, anh về nghỉ ngơi sớm đi."
"Noãn à, dù sao chúng ta cũng là người làm mẹ, cô nên thu liễm một chút."
tuanh1
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-17-thu-liem-mot-chut.html.]
"Biết rồi, biết rồi." Lâm Noãn đáp ứng qua loa, nghĩ lại hành vi vừa rồi của mình, đúng là có chút thiếu suy nghĩ.
"Cô đi tắm trước đi, tôi làm chút đồ ăn cho cô." Tô Mộ Bạch đẩy Lâm Noãn vào phòng ngủ.
Hơn nửa tiếng sau, Lâm Noãn mặc áo ngủ đi ra, bàn ăn đã dọn sẵn đồ ăn do Tô Mộ Bạch tự mình gọi, cùng hoa quả anh tự tay cắt.
Ăn của người ta mềm miệng, nhận quà của người ta thì khó từ chối, Lâm Noãn nghe Tô Mộ Bạch lải nhải chừng nửa giờ, mãi đến khi nằm ở bên gối thằng bé, Tô Mộ Bạch mới buông tha cho cô, ngừng lải nhải.
"Noãn à, vậy tôi về trước đây, có việc gọi điện thoại cho tôi."
"Ừm."
Tô Mộ Bạch tắt đèn và đóng cửa phòng, rời khỏi căn hộ của Lâm Noãn.
Nói chính xác hơn, là nhà của Ninh Thời Ngự, để tiện cho Lâm Noãn đi làm, Ninh Thanh Dương đã sang tên căn hộ này cho cô.
Lâm Noãn nghe tiếng đóng cửa, sờ sờ khuôn mặt của Lâm Thâm, cười khổ một cái.
Ninh Thời Ngự bây giờ hẳn là đã ở bên Diệp Khả rồi, lần này cô có thể ly hôn rồi.
Cùng lúc đó, trong nhà Ninh Thời Ngự.
"Thời Ngự, tôi đi nấu chút trà tỉnh rượu cho anh." Diệp Khả cẩn thận đặt túi lên bàn trà, ngồi quỳ bên chân Ninh Thời Ngự.
Ninh Thời Ngự thở phào một hơi, kéo cà vạt trên cổ, thân thể nóng nảy không hiểu.
Cơn sốt ruột này không khác gì với ba năm trước.
Diệp Khả thấy Ninh Thời Ngự không kiên nhẫn, nhẹ nhàng chạm vào gò má của anh, ngón tay hữu ý vô ý chạm vào cằm cùng hầu kết của anh: "Thời Ngự, có phải dạ dày khó chịu không, có muốn gọi bác sĩ tới xem một chút không."
Ninh Thời Ngự nghi ngờ nhìn chằm chằm Diệp Khả, cô ta có gan hạ dược mình?
"Thời Ngự, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ." Diệp Khả vỗ cằm anh.