Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-10-30 14:42:26
Lượt xem: 12
Thạch Đầu theo bản năng nhíu mày, chuẩn bị cự tuyệt.
Dung Chiêu ngược lại không chê, thấy Vô Danh mở lời liền gật đầu: "Vậy chúng ta lót dạ một chút, các ngươi cũng chưa ăn cơm, chúng ta cùng ăn một ít, hồi phủ lại dùng bữa."
Dừng một chút, cô bổ sung một câu: "Sau này nếu đói bụng thì tự mình ăn chút gì đi, không cần chờ ta."
Cô và người khác bàn chuyện không để ý tới giờ ăn, nhưng "tài xế" và "thư ký" chờ ở bên ngoài, nếu đói bụng có thể ăn một ít lót dạ, không cần phải đói bụng chờ cô.
Dung Chiêu cũng không phải là cấp trên không nói đạo lý.
Nói xong cô nhận lấy hộp thức ăn, lên xe ngựa liền trực tiếp mở ra.
Hai món một mặn một chay.
Dung Chiêu tiện tay cầm lấy cái đĩa đựng bánh ngọt trên bàn trà trong xe ngựa, bánh ngọt đã dùng hết, lúc này chỉ còn một cái đĩa trống.
Cô chia thức ăn ra một nửa, lại tùy ý lấy một chiếc đũa bẻ đôi, đẩy phần còn lại về phía trước,"Các ngươi cũng ăn đi.
Nói xong cô liền dùng đũa bẻ gãy ăn trước.
Thân thể này còn trẻ, thiếu niên mười bảy tuổi một khi đói bụng thì rất khó chịu.
Dung Chiêu không chú ý nhiều như vậy.
Lúc mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở hiện đại, cô ở công trường ăn cơm với công nhân nhiều như cơm bữa, điều kiện còn đơn sơ hơn nơi này, ăn cũng kém hơn nơi này rất nhiều.
Thạch Đầu vẫn chưa tiến lên ăn, trong mắt đau lòng: "Thế tử..."
Thế tử kim tôn ngọc quý nhà bọn họ lại ủy khuất mình như vậy, hốc mắt Thạch Đầu đỏ lên.
Dung Chiêu đang ăn, giọng nói mơ hồ: "Nhanh ăn lót bụng đi, hồi phủ còn xa lắm."
Thạch Đầu lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-156.html.]
Nhưng Vô Danh lại tiến lên, ngồi trên mặt đất, cầm lấy chiếc đũa còn lại, học theo Dung Chiêu bẻ đũa bắt đầu ăn.
Thạch Đầu trợn tròn mắt, hắn theo bản năng muốn quát lớn, lại thấy Dung Chiêu lạnh nhạt, rốt cuộc nhịn xuống. Tiểu tử vô lễ này!
Trên thực tế Vô Danh ăn uống rất chú ý, cũng không phải là có yêu cầu đối với thức ăn, mà là lễ tiết. Cho dù hắn ăn nhanh hơn hay tùy ý hơn nữa thì cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, vô cùng an tĩnh, nhai nuốt không mở miệng, bát đũa không có âm thanh.
Dung Chiêu ăn lót dạ, cơn đói trong bụng biến mất, lúc này cô đột nhiên nghe Vô Danh nói: "Thế tử hình như rất lo lắng."
Đường đường là thế tử An Khánh Vương phủ, vậy mà bận rộn đến không thèm ăn.
Là "phu xe chuyên dụng" của Dung Chiêu, hắn mỗi ngày đều chạy theo hành trình của Dung Chiêu, tự nhiên biết Dung Chiêu bận rộn bao nhiêu.
Tối hôm qua Phúc Lộc Hiên có rất nhiều người đăng ký hội viên, thu ngân tuy rằng đã được huấn luyện qua, nhưng cũng là lần đầu tiên đi làm, Dung Chiêu lo lắng cho nên theo dõi đến sau nửa đêm.
Buổi sáng vừa tỉnh lại đã phải xử lý thiếp mời gửi đến, bởi vì Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu ở kinh thành "nổi tiếng", kèm theo đó là các loại lời mời.
Có một số lời mời có thể bỏ qua, có một số lại phải tự mình từ chối, còn có một số là từ chối không được.
Đang xử lý thiếp mời lại có người đưa tới cái mới, còn chưa xử lý xong thì Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết lại đưa thiếp mời đến An Khánh Vương phủ.
Dung Chiêu đi đối phó với những người này, hơn nửa ngày cũng chỉ ở trên xe ngựa ăn chút điểm tâm, ở trà lâu uống chút trà.
Vô Danh nghiêng đầu, có chút không hiểu Dung Chiêu vì sao bận rộn như thế?
Rất nhiều chuyện đều có thể bỏ qua, có thể kéo dài.
Dung Chiêu là thế tử An Khánh Vương phủ, rất nhiều chuyện căn bản không cần làm tới mức này, cũng không cần liều mạng như vậy.
Đúng vậy, liều mạng.
Người ngoài đều thấy An Khánh Vương thế tử đối phó hết phiền toái này đến phiền toái khác, giải quyết khốn cảnh mà người khác không coi trọng, nhưng đằng sau chuyện này là Dung Chiêu mỗi ngày đi sớm về trễ, mất ăn mất ngủ.
Trong mắt Vô Danh... Dung Chiêu dường như rất lo lắng