Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-11-01 07:25:59
Lượt xem: 15
"Của nhà chúng ta đâu?"
"Đừng gấp, đồ đạc nhà các ngươi tương đối nhiều, lát nữa ta đánh xe giao tới cho các ngươi."
"Ai nha, ta không chờ được nữa."
"Này, đây là của ai vậy? Chữ này ta không biết đọc."
Trịnh Trụ Tử: "Khụ khụ, ta vừa mới học chữ, viết tương đối khó coi, chư vị đừng lo lắng, ta biết là nhà ai, hàng là do ta nhận đem đi giao."
"Những thứ này là của ta, ta cầm đi nhé?"
"Chờ một chút, ngươi đứng ở đây kiểm tra hàng, xác định không có vấn đề thì ký tên hoặc ấn dấu tay là có thể lấy đi."
"Chà, tốt quá, hôm qua ta còn sợ bọn họ thu tiền chạy trốn, không dám đặt trước, không nghĩ tới chất lượng vải bố và ngô lại tốt như thế, thật sự đã bỏ lỡ, bây giờ ta sẽ đặt trước cho ngày mai."
"Không vội, ngày mai đợi lát nữa hãy đặt, buổi chiều còn một lô hàng củ quả, có trái lớn trái nhỏ, nhưng không có trái xấu, giá cả rất rẻ, số lượng có hạn, tới trước được trước, buổi chiều sẽ giao tới nhà, gồm có bí đỏ, khoai lang..."
"Ta muốn ta muốn!"
"Ta muốn một quả bí ngô."
"Giá rẻ thật, chỉ là không có nhiều chủng loại, lát nữa còn phải ra ngoài mua những thứ khác, tạm mua khoai lang ở đây vậy."
"Trịnh Trụ Tử, mau đăng ký cho ta, trước đây ngươi buôn bán ở chỗ này, chúng ta đều là người quen cũ, ngươi đừng bên nặng bên nhẹ đó nha."
"Đúng đúng, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi giúp ta chọn vài thứ tốt...
Trịnh Trụ Tử sang sảng đáp ứng, mặt mày hớn hở.
Những người này trước kia cùng hắn làm ăn, lúc nào cũng kén cá chọn canh, thậm chí nói hắn bán quá đắt, trong mắt chỉ có tiền, làm gì thân thiết coi trọng như bây giờ?
Lại nhìn những người này nhận hàng mặt mày hớn hở, Trịnh Trụ Tử cất tiếng nói.
"Chư vị yên tâm, cho dù lô hàng này không đặt kịp thì vẫn còn có lần sau, Dung thế tử và các công tử khác trong kinh xây dựng Đoàn Đoàn vốn Đoàn sẽ còn mở rất lâu."
Nghe được lời khen vang lên tứ phía, nụ cười của Trịnh Trụ Tử càng thêm sáng lạn.
Hắn sẽ không quên mình và đệ đệ có ngày hôm nay là nhờ ai.
Bên này của hắn đều thuận lợi, bên kia của đệ đệ chắc cũng rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-214.html.]
Trên con đường quê nào đó.
Một người đàn ông mặc quần áo màu xám lam, đội mũ có hai chữ Đoàn Đoàn đang ngồi trên xe bò, đi về thôn làng phía trước.
Con đường này Trịnh Xuyên Tử trước đây dùng chân đi qua vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đánh xe bò đi tới.
Xe bò là Đoàn Đoàn cung cấp.
Cũng không sợ bọn họ ôm xe bỏ trốn, hiện giờ hộ tịch quản lý nghiêm ngặt, hơn nữa lúc chọn người huấn luyện cũng đã sàng lọc qua một lần, những người ở lại đều là người Đoàn Đoàn có thể yên tâm.
Trịnh Xuyên Tử sờ sờ cái hộp thô ráp đặt bên hông, trên khuôn mặt phúc hậu lộ ra nụ cười chân thành.
Đây là bữa trưa của hắn.
Thời buổi này rất nhiều người vì tiết kiệm tiền đều không ăn cơm trưa, Trịnh Xuyên Tử cũng vậy.
Vốn tưởng rằng Đoàn Đoàn đã cho bọn họ rất nhiều tiền, không nghĩ tới Đoàn Đoàn còn tuyển hai đầu bếp nữ lo cơm trưa cho bọn họ, mỗi người tự chuẩn bị một cái hộp, buổi sáng khi rời khỏi kho hàng hoặc điểm phân phối sẽ nhận đồ ăn, trên đường đói bụng có thể ăn lót dạ.
Thức ăn bình thường, nhưng số lượng rất lớn.
Hắn nghĩ buổi trưa ăn ít một chút, phần còn lại để làm cơm tối.
Chẳng qua...
Hiện tại hắn đã làm việc ở Đoàn Đoàn, lương cơ bản cộng thêm tiền hoa hồng cũng không ít, hắn ngược lại có thể ăn ngon.
Không, vẫn nên để dành tiền sau này cưới vợ sinh hai đứa con thì hơn.
Nghĩ tới đây, Trịnh Xuyên Tử nhếch môi, ngâm nga khúc nhạc không thành điệu.
Thôn Lĩnh là một thôn làng bình thường nằm ngoài rìa kinh thành, cách kinh thành khá xa, muốn đi cũng mất hơn nửa ngày, nếu đi bộ sợ là phải cả ngày mới tới được kinh thành.
Điều này eñna dẫn đến dân chúng nếu không cần thiết eẽ không vào kinh, cũng ít khi mang đồ vào kinh thành bán, chỉ bán cho lái buôn, lái buôn có người phúc hậu cũng có người rất gian thương.
Mấy ngày gần đây, củ cải chín của bách tính thôn Lĩnh bán không được.
Củ cải giá cả vốn không cao, bọn họ nếu thuê xe vận chuyển đến kinh thành bán, không chỉ phiền phức mà còn sợ bán không hết sẽ tổn thất tiền bạc.
Người gánh đòn gánh vào kinh thành bán rau đều là người ở những thôn xóm gần kinh thành, thôn Lĩnh bọn họ đi lại không tiện.
Cho nên từ trước tới nay đều bán cho lái buôn đến thu mua.