Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 316
Cập nhật lúc: 2024-11-06 16:16:39
Lượt xem: 8
Dung Chiêu lắc đầu, không nói.
Che giấu suy nghĩ thật?
Đại khái là kiêng kỵ đi.
Kiêng kỵ con ruột...
Suy nghĩ này cực kỳ khủng bố, nghĩ càng nhiều, lại càng... sợ hãi.
Không liên quan đến cô, Dung Chiêu không suy nghĩ nữa, nhưng cô kiên định cho rằng: "Hoàng thượng quả thật không hài lòng."
Dung Vĩ tuy rằng rất hoang mang, nhưng trải qua nhiều chuyện, ông tin tưởng con gái mình, tin tưởng phán đoán của Dung Chiêu.
Cũng bởi vậy, ông hít vào một hơi khí lạnh: "Nói như vậy, những nữ tử trong tòa soạn của con có lẽ là một mầm tai họa..."
Dung Chiêu thu hết "thiếp mời uy hiếp" trên bàn lại, vẻ mặt bình tĩnh, cô vô cùng gầy yếu, mặc nam trang lại càng lộ vẻ đơn bạc, nhưng cô ngồi ở chỗ đó, ánh mắt sắc bén như có thể chống đỡ được thiên địa.
Đôi mắt phượng vốn nên mềm mại ôn nhu của cô, bên trong là kiên định cùng sắc bén, thanh âm của cô nhẹ nhàng...
"Có một số việc, cho dù biết sẽ bị ngăn cản nhưng vẫn phải làm, không đơn giản là vì bọn họ, cũng là vì chính con."
"Nếu chuyện tòa soạn báo khiến Hoàng thượng bất mãn, vậy nó vẫn là tai họa, cho nên cứ nhanh chóng phát tác đi."
Nghênh đón mưa gió mới có thể đi được lâu dài.
Dung Vĩ kinh ngạc nhìn cô.
Cuối cùng, ông khẽ thở dài, cái gì cũng không nói.
Ông không chuẩn bị nói gì, cũng không chuẩn bị ngăn cản cái gì, dù sao hơn trăm mạng trên dưới An Khánh Vương phủ đều nằm trên vai Dung Chiêu, cô gánh vác An Khánh Vương phủ, An Khánh Vương phủ cũng nên ủng hộ cô.
Bọn họ cùng sống cùng chết, cùng tiến cùng lùi.
Đó mới là gia đình. ...
Ngày hôm sau.
Ngày 22 năm Vĩnh Minh thứ 25.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-316.html.]
Dựa theo những gì nhật báo viết, kỳ hai của Nhật Báo Kinh Thành sẽ Nhiệt độ lúc trước còn chưa qua, số báo trước vẫn rất trân quý.
Nhật báo đúng là mới lạ, hôm qua phố lớn ngõ nhỏ đều có người cầm báo bàn tán sôi nổi, người biết chữ thì tự mình xem, người không biết chữ thì chờ người khác đọc cho.
Nghe nói rất nhiều trà lâu tửu quán đều có người chuyên môn đọc báo.
Cũng nghe nói, người trong cung còn đang nghĩ biện pháp mua báo, thậm chí đã có người của Lâm Phủ cùng các thôn xóm xung quanh bởi vậy mà nhao nhao vào kinh.
Sáng sớm hôm đó, rất nhiều người đã chờ ở bên ngoài...
"Hôm nay ta sẽ mua một tờ báo."
"Vậy ta sẽ không mua, ta xem ké ngươi."
"Tờ báo này cũng chỉ có hai văn tiền, ngươi nhận ít việc ở chỗ Đoàn Đoàn là có thể đủ tiền mua rồi, báo này ta muốn mua về nhà đọc cùng vợ con."
"Ta cũng vậy, thê tử ta còn chờ nghe "tiểu thuyết nhiều kỳ" gì đó nữa."
"Không biết lần này sẽ đăng nội dung gì mới?"
"Này, các ngươi có thử đi bán tin tức cho tòa sọan báo chưa?"
"Vẫn chưa, thật sự có thể nhận được tiền nhuận bút sao?"
"Ta đi rồi, ta lấy chuyện nhà hàng xóm của ta đi hỏi, nhưng bọn họ không thu, ngược lại có một tên côn đồ chuyên trộm gà trộm chó đi bày cách ăn trộm thần không biết quỷ không hay, vậy mà được lĩnh tiền!"
"Hả? Còn có chuyện này sao?"...
Nhật Báo Kinh Thành có một cửa hàng vô cùng lớn, từ sau khi nhật báo kỳ một đăng lên, tòa soạn báo liền vận hành.
Nếu ai có tin tức mới mẻ thú vị muốn bán lấy tiền, có thể đi Nhật Báo Kinh Thành xếp hàng.
Bên trong có mấy căn phòng nhỏ, sau khi đi vào sẽ có một bình phong ngăn cách người bên trong, người bán tin tức đi vào có thể thoải mái nói, nếu có giá trị có thể lấy tiền rời đi, nếu không có giá trị, cũng chỉ có thể tiếc nuối hẹn lần sau.
Điều này đối với người bán tin tức mà nói, ngược lại phi thường hợp lý.
Bởi vì rất nhiều người cũng không muốn chuyện mình đi bán bị người ta biết, tòa soạn báo an bài như vậy làm cho bọn họ cực kỳ an tâm.
Hơn nữa trong phòng dán một tờ giấy... Tuyệt không tiết lộ thông tin Điều này càng làm cho người ta yên tâm.