Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 397
Cập nhật lúc: 2024-11-11 08:04:16
Lượt xem: 12
Ai biết phải đợi bao lâu? Bọn họ đã không thể chờ được nữa, rất muốn nhanh chóng được mặc quần áo của Vân Dung Phường!
Mặc quần áo Vân Dung Phường đi dạo phố, được dân chúng thưởng thức hoan nghênh, nhưng nếu mặc quần áo đẹp khác?
Đùa gì vậy?
Không phải Vân Dung Phường thì không có sức ảnh hưởng, hơn nữa tòa soạn báo của Dung Chiêu và ba vị hoàng tử cũng sẽ không thông báo chuyện này cho bọn họ!
Mặc vào chẳng khác nào Đông Thi bắt chước.
Hơn nữa, có rất ít y phục đương thời mẫu mã đẹp mắt lại sáng tạo như sản phẩm của Vân Dung Phường.
Trong nháy mắt này, thậm chí có người còn ngóng trông Dung Chiêu nhanh chóng tổ chức xong cuộc thi trân phẩm, nhanh chóng lấy y phục đem bán, vậy thì bọn họ có thể trực tiếp mua mặc rồi...
Lúc này, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đã tới.
Hai người tiến vào trà lâu trong tiếng kinh hô, đi tới nhã gian trên lầu hai, trên người còn mặc y phục dạo phố vừa rồi.
Bùi Thừa Quyết thở dài một hơi: "A Chiêu, ngươi cũng không nói con phố này lại khó đi như vậy!"
Dung Chiêu: "Không nở mày nở mặt sao?"
Bùi Quan Sơn hiếm khi khóe miệng mang nụ cười, hai mắt cong cong,"Nở mặt đúng là nở mặt."
Dung Chiêu cười rót trà đưa cho bọn họ.
Bùi Quan Sơn nhận lấy, đột nhiên hỏi: "Ta và Bùi Thừa Quyết ai đẹp hơn?"
Hắn hỏi vấn đề Bùi Thừa Quyết hỏi lúc trước.
Dung Chiêu: "..."
Hai cái tên này...
Bùi Quan Sơn nhìn Dung Chiêu, Bùi Thừa Quyết cũng giống như vô tình nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ý vị thâm trường.
Thân là bà hoàng thảo mai, Dung Chiêu không nghiêng về bên nào: "Đương nhiên đều rất đẹp."
Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi thu hồi tầm mắt. Bùi Thừa Quyết nhíu mày ngồi xuống bên cạnh Dung Chiêu, nghiêng đầu, đôi mắt sáng chói, tóc đen từ trên vai rũ xuống,"A Chiêu ai cũng không muốn đắc tội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-397.html.]
Dung Chiêu cười cười không nói lời nào.
Quan Mộng Sinh không kiềm được, chen vào nói: "Quả thật đều đẹp, Dung thế tử, quần áo của ta có giống hai bộ này không?"
"Không kém bộ lúc trước của Ngũ hoàng tử cũng được."
"Ai, ta muốn mặc quá."
"Quần áo đẹp thật, càng nhìn càng đẹp."
"Bùi thế tử cùng Bùi nhị công tử vừa rồi thật sự là phong quang."...
Chung quanh liên tiếp vang lên tiếng hâm mộ, Bùi Quan Sơn cùng Bùi Thừa Quyết nghe quen nịnh nọt, ngược lại cũng không biểu hiện hưng phấn.
Dung Chiêu bưng chén trà lên, nhẹ nhàng cười nói: "Vậy chúng ta kính Bùi thế tử cùng Bùi nhị công tử hôm nay."
Bùi Thừa Quyết cũng bưng chén trà lên, mắt hoa đào hơi nheo lại,"Kính A Chiêu cho chúng ta diễm ngộ này."
Bùi Quan Sơn không nói gì, chỉ uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt thả lỏng.
Bọn họ dựa vào cửa sổ, nhìn người của An Khánh Vương phủ thu dọn đường phố, cũng nhìn những tiểu hài tử kia nhặt hoa lụa lên, nhìn tuyết bay đầy trời, trong phòng sưởi ấm uống trà.
Đầu còn trẻ, chỉ cầu một hồi phong cảnh. ...
Sau khi kinh thành song kiệt mặc quần áo một đen một trắng đi trên phố, yêu cầu của kinh thành đối với Vân Dung Phường nâng cao một bước, vô số người đều muốn một bộ y phục của Vân Dung Phường.
Kinh thành đã có người bắt chước làm theo, nhưng nhiều nhất chỉ có thể học được năm mươi phần trăm.
Không có điều kiện mặc quần áo Vân Dung Phường, hàng nhái mô phỏng quần áo Vân Dung Phường coi như được hoan nghênh, nhưng cũng chỉ là... hàng nhái mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, ba chữ Vân Dung Phường thịnh hành kinh thành.
Mà kinh thành là hướng gió của các nơi, nếu nổi tiếng ở kinh thành, tự nhiên nhiệt độ cũng sẽ truyền tới địa phương khác. phong quang vô hạn."
Mà sau cuộc thi 'Vân Dung Phường trân phẩm', tin tức Vân Dung Phường có thể sẽ bán quần áo lại càng lan truyền nhanh chóng.
"Thật sao?!"
"Là thật, sau cuộc thi kết thúc, Vân Dung Phường muốn đào tạo tú nương, đương nhiên phải bán quần áo rồi."
"Ha ha ha, ta đây sẽ chờ, nhất định phải mua một bộ mới được!"