Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 423
Cập nhật lúc: 2024-11-12 10:07:34
Lượt xem: 7
Cô ra vẻ không vui.
Quan Mộng Sinh ngẩn ra.
Ngày hôm trước y quả thật không ăn cơm ở nhà mà ra quán ngồi ăn, Dung Chiêu có chào hỏi y không?
Quan Mộng Sinh liều mạng hồi tưởng.
Chuyện hai ngày trước, hơn nữa còn là một buổi sáng bình thường, căn bản sẽ không để trong lòng, cũng không nhớ ra chỉ tiết nhỏ nhặt như chào hỏi.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, thấy Dung Chiêu chắc chắn liền không nhịn được d.a.o động.
Hình như hắn thật sự nghe thấy có người chào hắn?
Quan Mộng Sinh vội vàng vỗ đầu: "Ai nha, là lỗi của ta, ngày đó ta ở bên ngoài ăn sáng, vừa lúc gặp được ông chủ tiệm gạo, cuối năm giá gạo tăng, ta và hắn đàm phán giá cả, Dung thế tử gọi ta lúc đó cho nên ta không chú ý..."
Dung Chiêu hừ một tiếng, miễn cưỡng đồng ý lời giải thích này.
Mà Quan Mộng Sinh thở phào nhẹ nhõm, trong đầu lưu lại một ấn tượng...
Hai ngày trước, hắn đã gặp Dung thế tử ở cửa hàng điểm tâm.
Dung Chiêu cùng đám công tử trẻ tuổi hiếu kỳ hàn huyên một hồi, lúc này mới quay về phủ.
Mà những công tử trẻ tuổi này lại hiểu rõ một ít chuyện của Vân Dung Phường, tiếp tục chờ mong quần áo của Vân Dung Phường, không cảm thấy có gì không thích hợp, càng không cảm thấy Dung Chiêu đã biến mất mấy ngày nay.
Cảm giác tồn tại không nhất định là mỗi ngày đều phải nhìn thấy. ...
Dung Chiêu hồi phủ, ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi đủ rồi mới ngồi dậy bắt đầu viết bản thảo.
Dung Hương Tích nghe cô viết gì đó trong thư phòng, liền tới đưa nước trà điểm tâm cho cô.
Lúc tiến vào, Dung Chiêu đang múa bút thành văn, thập phần tập trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-423.html.]
Ngũ Nương cũng không thò đầu nhìn, đợi Dung Chiêu dừng lại, lúc Dung Chiêu cười nói: "Phát mấy túi tẩy não."
Dung Hương Tích vẻ mặt khó hiểu, cô không hiểu ý tứ trong lời này của Dung Chiêu.
Dung Chiêu cầm lấy một phần đã viết cho Dung Hương Tích xem, Dung Hương Tích nhìn, vẻ mặt kinh ngạc, khóe miệng nhịn không được co rút.
Tâm tình vốn u buồn tốt hơn một chút, ôn nhu nhìn Dung Chiêu.
Cô biết Dung Chiêu làm tất cả đều là vì cô, vì cô mà sáu ngày khoái mã đi Biến Châu, vì cô hao hết tâm tư.
Cô nghĩ nếu chuyện này không giấu được, cô sẽ nói là mình làm, tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến A Chiêu.
Dung Hương Tích nhẹ nhàng nói: "Lục lang, gây thêm phiền toái cho muội rồi..."
Dung Chiêu có ký ức của nguyên chủ, biết Ngũ tỷ này đối với nguyên thân tốt bao nhiêu, cũng nhớ rõ đêm trước khi Dung Hương Tích xuất giá, ôm nguyên thân khóc một đêm, trong lòng tràn đầy lo lắng cho nguyên thân...
Cô lắc đầu: "Đây không phải chuyện lớn, tỷ là Ngũ tỷ của ta."
Dung Chiêu đã chiếm thân phận của nguyên chủ, cô sẽ gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ, làm chủ cho tỷ tỷ là việc cô nên làm.
Dung Hương Tích lại đỏ mắt, nghẹn ngào nói không nên lời.
Hai ngày sau, ngày ba tháng mười hai.
Một số báo mới xuất hiện.
Trang đầu là tin tức thú vị về kinh thành, là tin tức "Hoàng đế quan tâm nạn tuyết ở Mã Châu".
Chủ yếu chính là thể hiện một thiên chỉ yêu dân, sau khi dân chúng xem qua lại đi xem một vài tin bát quái, khi thì cười ha ha, khi thì kinh ngạc.
Ở một trang khác về Vân Dung Phường, các độc giả cũng xem đến Say sưa.
Lại nhìn sang bên cạnh, ngoại trừ tiểu thuyết nhiều kỳ bọn họ yêu thích ra, truyện ngắn cập nhật một câu chuyện viết theo phong cách bạch thoại, mọi người vừa xem, lập tức liền si mê.
Nói là ở một triều đại nào đó có một vị viên ngoại họ Từ, trong nhà làm chủ hôn sự cho hắn, hai bên môn đăng hộ đối, sau đó lại khen ngợi nữ tử kia rất nhiều, nói chung là một cô nương rất tốt. thẹn thùng chờ đợi trượng phu, lại không đợi được... Ngày hôm sau, trượng phu đón về một nữ tử thanh lâu nạp làm thiếp.