Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 452
Cập nhật lúc: 2024-11-13 07:04:04
Lượt xem: 10
Hiện tại các cửa hàng ở hai bên đường Phong Hoa làm ăn tốt là nhờ ai?
Chủ quán sao có thể không nể mặt Dung thế tử?
Dung Chiêu cũng ở trong trà lâu, vẫn ngồi cùng đám người Bùi Thừa Quyết, trong trà lâu bọn họ cũng có người bán hoa lụa, hơn nữa bởi vì trà lâu này tương đối lớn nên có tới hai gánh.
Trương Trường Ngôn lắc đầu, chen lấn sau lưng Dung Chiêu, tò mò hỏi: "Ngươi làm nhiều hoa lụa như vậy, bán hết nổi sao?"
Dung Chiêu: "Hẳn là có thể."
Cô ngược lại cực kỳ bình tĩnh, dường như không hề quan tâm.
Bùi Quan Sơn nhíu mày: "Ai mua?"
Trên tay hắn cầm lấy hai bông hoa lụa, thật sự không nghĩ tới sẽ có người dùng tiền mua thứ này để bỏ phiếu.
Có ý nghĩa gì không?
Bùi Thừa Quyết cũng không hiểu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy Dung Chiêu dường như đã đưa ra một quyết định sai lầm...
Dung Chiêu cũng không giải thích, ngồi ở hành lang nhìn xuống.
Phía sau đốt rất nhiều than sưởi, trong phòng ấm áp, Trương Nhị và Trương Tam đang nướng khoai lang, Dung Chiêu nắm chặt áo choàng, hơi nheo mắt lại, thời tiết hôm nay ngược lại rất tốt.
"Tùng tùng tùng..."
Đột nhiên tiếng khua chiêng gõ trống vang lên, một đội ngũ từ xa đi tới, múa rồng múa sư tử vô cùng náo nhiệt.
Lúc này có người trầm trồ khen ngợi.
Ở giữa đội ngũ là Dung Ngũ Nương mang theo mấy cán sự Vân Dung Phường, cô ăn mặc chỉn chu, nhưng hiển nhiên có chút khẩn trương.
Chính Dung Ngũ Nương cũng không nghĩ tới, Dung Chiêu nói giao chuyện của Vân Dung Phường cho cô, hôm nay liền không đi làm, để cho cô tự mình chủ trì cuộc thi Vân Dung Phường.
Chuyện trọng đại nhường này lại thoải mái giao cho cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-452.html.]
Bùi Thừa Quyết nhìn Dung Chiêu: "Ngươi yêu thương tỷ tỷ như vậy, sao hôm nay lại để cho tỷ tỷ làm việc " Dung Chiêu: "Chính bởi vì quan tâm cho nên mới để cho tỷ ấy làm việc."
Bận rộn sẽ không nghĩ đông nghĩ tây, bận rộn sẽ không có thời gian tổn thương, cũng dễ dàng tìm được giá trị của mình.
Bùi Thừa Quyết lâm vào trầm tư.
Dung Chiêu thấy Trương Tam nướng xong một củ khoai lang, tự nhiên vươn tay ra.
Trương Trường Ngôn cắn răng, rốt cuộc bẻ thành hai nửa, đưa một nửa không bị khét cho cô.
Trên đường Phong Hoa, Dung Ngũ Nương sợ mình làm không tốt, do đó rất khẩn trương.
Nhưng nghĩ đến đây là sản nghiệp của Dung Chiêu, nghĩ đến sự chú ý của vạn người, cô hít sâu một hơi, cầm loa phóng âm tự chế của Dung Chiêu đứng ở trên đài cao trước cửa Phúc Lộc Hiên, cất giọng hô to...
"Cuộc thi Vân Dung Phường trân phẩm chính thức bắt đầu!"
Giọng Dung Ngũ Nương có chút run rẩy, nhưng mọi người kích động không ai để ý, ngược lại sau khi cô nói xong, nương theo tiếng chiêng trống, tiếng hoan hô rung trời.
"Wowl"
"Bắt đầu thi đấu rồi!"
"Tuyệt quá!"
Có người liều mạng chen lên trước, nhưng nhân viên an ninh là người của Đoàn Đoàn tạm thời chạy đến Phúc Lộc Hiên làm hộ vệ, còn có quan binh phủ doãn kinh thành phái tới duy trì trật tự, trong kinh thành, dưới chân thiên tử, mọi người ngược lại cũng đều tuân thủ quy củ, không có phát sinh sự kiện giẫm đạp.
Người thấp bé chen lên đằng trước, người cao ráo ở đằng sau, còn có tiểu hài tử được phụ thân cõng trên cổ, phóng tầm mắt nhìn lại, tất cả đều là người.
Lầu bốn Phúc Lộc Hiên, ở ban công một nhã gian.
Ba vị hoàng tử cùng với tứ đại thân vương, Trương thừa tướng, mấy vị đại thần ngồi bên cạnh sân thượng, vị trí này rất xảo diệu, bọn họ nghiêng đầu có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người phía dưới lại không nhìn thấy bọn họ.
Vinh thân vương cảm thán: "Thật là náo nhiệt."
Ánh mắt Trưng thừa tướng không vui thanh âm bình thản: "Chỉ biết lòe thiên hạ, An Khánh Vương thế tử ngày càng vô pháp vô thiên."
Không ai trả lời.
Sau một lúc, Bùi Khâm cười nói: "A Chiêu tâm tính thiếu niên, khó tránh khỏi thích náo nhiệt, hơn nữa phụ hoàng hiện giờ còn rất hài lòng, người không hy vọng dân chúng quá quan tâm chuyện Cẩn vương và Bắc Yến."