Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 475
Cập nhật lúc: 2024-11-13 09:39:52
Lượt xem: 10
Dung Chiêu tiếp tục cười, cũng không gật đầu.
Trương Tam hít sâu, cất cao giọng: "Hai người mua đều là ngươi an bài?"
Tên này cũng quá âm hiểm đỉi!
Lại tự mình an bài hai người đi nâng giá, tổn thất không quá một ngàn lượng, khiến cho ba chữ Vân Dung Phường ghim sâu vào lòng dân chúng, thật sự rất âm hiểm.
Ba người Quách Xuyên, Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn, đều khiếp sợ nhìn Dung Chiêu, biểu tình phức tạp, nói không ra lời.
Thao tác này thật sự đáng sợ.
Nhưng Dung Chiêu lại lắc đầu, đột nhiên nhe răng cười nói: "Không, là ba."
Ba?
Ba cái gì?
Có phải là ba người không? Làm gì có ba người?
Không phải chỉ có hai người mua và một người bán thôi sao?
Hả?
Trong vụ mua bán này chỉ có ba người.
Một người bán cùng hai người mua, bọn họ cho rằng Dung Chiêu nhiều nhất an bài một người mua nâng giá, lại không nghĩ tới cô không chỉ an bài hai người mua, ngay cả người bán cũng là người của cô!
Trong nháy mắt hiểu ra, bốn người ở đây đều trợn tròn mắt, trong đầu đồng thời hiện lên hai chữ...
Gian thương!
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người đều nói không ra lời.
Dung Chiêu vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ căn bản không cảm thấy nội dung mình nói ra làm người ta khiếp sợ cỡ nào, vừa uống rượu, vừa bình tĩnh ăn mỹ thực trên bàn, vẻ mặt nhàn nhã mà thích ý.
Một lúc sau, giọng Trương Trường Ngôn khàn khàn: "Ta vẫn là... đánh giá thấp ngươi."
Hắn cho rằng suy đoán hai người mua đều là người của Dung Chiêu đã đủ lớn mật. Dung Chiêu, bắt đầu từ người mua, đây đã là một âm mưu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-475.html.]
Quách Xuyên lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa quỳ xuống chân Dung Chiêu, vẻ mặt kích động, ánh mắt thán phục,"Dung thế tử, ngươi thật sự quá lợi hại, sao ta lại không nghĩ ra thủ đoạn như vậy chứ?!"
Từ bỏ phiếu bán hoa lụa, lại đến ba ngàn lượng một bộ quần áo, cùng với thủ đoạn lăng xê sau cùng...
Quách Xuyên thật sự mở mang tầm mắt.
So với Dung Chiêu, hắn cảm giác mình căn bản không thể xưng là biết làm ăn.
Quách Xuyên kích động mặt mũi đỏ bừng, hận không thể ôm đùi Dung Chiêu học nghệ, ánh mắt nhìn cô cực kỳ sùng bái.
Dung Chiêu bình tĩnh giơ ly rượu lên: "Khách khí rồi."
Quách Xuyên hai tay nâng ly rượu, cẩn thận chạm vào ly của Dung Chiêu, sau đó một ngụm uống cạn, lại cẩn thận rót rượu cho cô, thái độ cung kính khách khí: "Dung thế tử, nào nào, tiếp tục uống, chờ năm sau ta sẽ tới kinh thành bái phỏng Dung thế tử."
Hắn hạ quyết tâm muốn đi theo Dung Chiêu học tập.
Dung Chiêu vô cùng hoan nghênh, lại giơ ly rượu lên, tươi cười nói: "Được, năm sau ta ở kinh thành chờ Quách huynh."
Quách Xuyên kích động: "Được!"
Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, biểu tình đều rất phức tạp.
Một bữa cơm trôi qua trong sự sùng bái và khen ngợi chân thành của Quách Xuyên, đợi đến khi cơm nước xong xuôi, bốn người đưa Quách Xuyên đến bến tàu, hắn đi đường thủy về sẽ nhanh hơn.
Đợi người đi rồi, Bùi Thừa Quyết mới nhìn Dung Chiêu: "Trong bụng ngươi đúng là lắm mưu mẹo, ta đột nhiên nghĩ, Đoàn Đoàn có phải cũng là ngươi tính kế chúng ta hay không?"
Trương Trường Ngôn cạn lời: "Ngươi mới phát hiện sao? Tên này rất biết lừa người, còn lừa rất giỏi."
Người đi theo Dung Chiêu rõ ràng đều muốn phát tài, cuối cùng lại phát hiện... nhìn như có rất nhiều tài sản, ngược lại trong túi nghèo rớt mồng tơi.
Dung Chiêu bày ra vẻ mặt vô tội: "Ta khi nào thì lừa các ngươi? Làm ăn là ngươi tình ta nguyện, hiện tại cho các ngươi rời khỏi Đoàn Đoàn, ngươi nguyện ý không?" Bùi Thừa Quyết: "..."
Được rồi, hắn không muốn rút lui.
Cho dù biết là hố, cũng là cái hố bọn họ cam tâm tình nguyện nhảy xuống.
Bùi Quan Sơn nhìn cô, lắc đầu: "Đầu óc này của ngươi thật sự thích hợp vào cung bày mưu tính kế..."
Dung Chiêu khoác tay: "Ta chỉ thích buôn bán, ta không có hứng thú với trò ngươi lừa ta gạt trong cung."