Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 536
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:45:31
Lượt xem: 11
Ngày 4 tháng 3, Bùi Khâm xuất chinh, bách quan đưa tiễn.
Dung Chiêu ở trong đám người mặt không gợn sóng, mặc dù không cảm động với lời nói của Bùi Khâm.
Nhưng tối hôm qua vẫn có câu nói là thật, cô hi vọng hắn khải hoàn, hi vọng Đại Nhạn triều mau chóng thắng lợi, chiến tranh mau chóng kết thúc.
Đại quân rầm rộ rời khỏi cửa thành, không chỉ có bách quan đưa tiễn mà còn có dân chúng.
Nhưng trong bọn họ có bao nhiêu người có thể trở về?
Dung Chiêu nhìn đoàn người càng lúc càng xa.
Sau khi tiễn quân, Dung Chiêu trở lại Hộ bộ.
Cô là Hộ bộ Thị lang, là lão nhị sau Từ thượng thư, tất cả quan viên Hộ bộ đều phải cung kính hành lễ với cô, cũng không quản cô làm cái gì.
Hiện giờ Hộ bộ rất bận rộn, đại quân đã xuất phát, mỗi ngày đều phải đốt tiền, Hộ bộ bận đến mức không có thời gian đi ngủ.
Dung Chiêu mỗi ngày đều tan tầm đúng giờ, bởi vì cô còn đang trong giai đoạn làm quen công việc.
Từ thượng thư mỗi ngày đều vào cung vì chuyện tiền nong mà cãi nhau với người khác, không rảnh quản cô.
Cô ở Hộ bộ rất tiêu sái.
Vừa mới nghĩ đến Từ thượng thư, lão nhân này đã tới.
Lão trầm mặt: "Dung đại nhân, Hoàng thượng cho ngươi vào Hộ bộ, lại trực tiếp phong làm quan tam phẩm, đây là vinh hạnh chưa bao giờ có, đến Bùi thế tử cũng chỉ là quan lục phẩm, Dung đại nhân dù sao cũng phải xuất ra chút thực lực chứ?"
Được, đây là tới gây áp lực.
Tất cả đại nhân trong phòng hành lễ xong đều cúi đầu, giả chết, coi như cái gì cũng không nghe thấy.
Lão đại và lão nhị đánh nhau, không liên quan đến bọn họ.
Dung Chiêu mỉm cười, đặt bút xuống, đứng lên khách khí chắp tay,"Hồi thượng thư đại nhân, hạ quan mấy ngày nay đều lật xem sổ sách Hộ bộ, làm quen tình huống sổ sách."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-536.html.]
Từ thượng thư ngoài cười nhưng trong không cƯời: “"Vậy Dung đại nhân thấy thế nào? Hoàng thượng bên kia còn đang chờ."
Dung Chiêu cười vô cùng sáng lạn, từ trên mặt bàn rút ra một tờ giấy, đi lại gần Từ thượng thư: "Từ đại nhân, hạ quan gần đây lật xem sổ sách Hộ bộ, phát hiện có rất nhiều thương hộ hàng năm nộp thuế rất lớn, đại nhân, ngài cảm thấy chúng ta có nên khen thưởng bọn họ một chút hay không?"
Từ thượng thư: "??2"
Đang nói gì vậy?
Thấy Dung Chiêu mấy ngày nay đều cúi đầu xem sổ sách, còn tưởng rằng sẽ nhìn ra vấn đề gì ghê gớm.
Lão còn lo lắng Dung Chiêu sẽ nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, không nghĩ tới người này chuẩn bị nhiều ngày như vậy liền phun ra một câu không đầu không đuôi!
Quả nhiên là thiện tài đồng tử.
Để cho hắn tới kiếm tiền, hắn vừa đến đã muốn tiêu tiền.
Từ thượng thư cười lạnh, vung ống tay áo, thanh âm lạnh lùng: "Hộ bộ không có tiền khen thưởng, nộp thuế là việc bọn họ nên làm, Dung đại nhân nếu chỉ có chút bản lĩnh này, chỉ sợ sẽ phụ lòng ưu ái của Hoàng thượng!"
Nói xong lão trực tiếp rời đi, căn bản không để ý đến Dung Chiêu nữa.
Quan viên trong phòng lại càng im lặng, một chữ cũng không dám nói, tiếp tục giả chết.
Dung Chiêu thấy vậy chỉ có thể thở dài ngồi xuống, trong ánh mắt chăm chú của các quan viên khác trong phòng, lớn tiếng nói: "Xem ra Thượng thư đại nhân sẽ không cấp tiền, đã như vậy ta chỉ có thể viết giấy nợ cho mình, kiếm chút kinh phí..."
Sau đó, cô thật sự viết một tờ giấy nợ.
Lấy danh nghĩa Hộ bộ thị lang Dung đại nhân, vay Dung Chiêu năm mươi lượng.
Quan viên Hộ bộ: "..."
Trong khoảnh khắc đó, bọn họ đều nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Nhưng cũng giống như việc bọn họ không thể nghi ngờ lão đại Hộ bộ thượng thư, đương nhiên cũng không thể nghi ngờ lão nhị Hộ bộ thị lang Dung Chiêu của mình.
Vì thế bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Dung Chiêu viết giấy nợ cho bản thân.
Mượn bao nhiêu thì không biết. Hộ bộ, trong này có thể thấy được rất nhiều vấn đề, có thể từ nộp thuế bao nhiêu nhìn ra sản nghiệp của một thương nhân kiếm được bao nhiêu tiền.