Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-10-27 08:57:01
Lượt xem: 27
Dung Chiêu này còn cho rằng người ta giúp hắn, còn không phải là kẻ ngốc sao?
Bốn phần lợi nhuận Phúc Lộc Trang nếu để cho bọn họ dùng giấy nợ hai vạn lượng đổi, bọn họ cũng nguyện ý!
Nhưng hiện tại không được.
Chuyện tốt này đã bị chiếm, hơn nữa bọn họ có bốn người, tám vạn lượng, Phúc Lộc Trang không có nhiều lợi nhuận như vậy cho bọn họ.
Du thân vương tức giận nói: "Cho nên ngươi muốn nói ngươi không có tiền? Trả không nổi, ha ha, ta đây sẽ cầm giấy nợ đi tìm An Khánh Vương đòi, xem hắn có trả không!"
Nhạc thân vương ngược lại bình tĩnh, liếc Dung Chiêu một cái: "Dung thế tử cần phải hiểu rõ, An Khánh Vương đã cho ngươi tám vạn lượng, ngươi lại không muốn dùng... Vậy hôm nay ra khỏi cửa, ngươi chính là người thiếu nợ không trả, thanh danh sẽ tổn hại."
Nếu An Khánh Vương đã cho tiền.
Tứ đại thân vương có lòng tin sẽ thuận lợi lấy được tiền, trừ phi Dung Chiêu không cần danh hiệu "An Khánh Vương thế tử" này.
Dung Chiêu nghe vậy, thở dài: "Trên người ta mang theo tám vạn lượng phụ thân cho, không trả lại cho vương thúc kỳ thật còn có một ý nghĩ khác, là một kế hoạch lợi hại gấp trăm lần Phúc Lộc Trang... Đương nhiên, đây là do Dung Chiêu tự nghĩ, nếu các vương thúc cảm thấy kế hoạch này không thành, Dung Chiêu chỉ có thể trả lại tiền cho vương thúc, từ bỏ kế hoạch này."
"Kế hoạch gì?" Lời của cô thành công khiến tứ đại thân vương tò mò.
Dung Chiêu hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng: "Kế hoạch Phúc Lộc Hiên."
Bốn người ngẩn ra.
Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Phúc Lộc Trang ngoại trừ pháo hoa và cảnh sắc còn có rượu và thức ăn mê người."
Cô mở rượu mình mang đến ra, mùi rượu trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ gian phòng, Lộc thân vương hít hít mũi, vẻ mặt say mê, ba người khác cũng có chút thèm thuồng.
Vốn là đói, lại ngửi thấy rượu này, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-71.html.]
Dung Chiêu rũ mắt, tiếp tục nói: "Rượu và thức ăn nếu chỉ xuất hiện ở Phúc Lộc Trang thì thật đáng tiếc, cho nên ta muốn mở Phúc Lộc Hiên."
"Có thể ở bên ngoài ăn được món ngon và mỹ tửu của Phúc Lộc Trang đúng là chuyện tốt." Vinh thân vương nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu, nhưng lại lập tức cười trào phúng.
"Nhưng ngươi cảm thấy một tửu lâu có thể so với Phúc Lộc Trang sao? Một tửu lâu mà muốn dụ dỗ chúng ta đầu tư tám vạn lượng, ngươi cho chúng ta ngốc à?"
Bọn họ kỳ thật hiểu được, Dung Chiêu nói những thứ này là muốn cho bọn họ "đầu tư".
Giống như "đối tác" của Phúc Lộc Trang.
Nhưng Phúc Lộc Hiên có thể so với Phúc Lộc Trang?
Dung Chiêu lắc đầu, cô nhìn từng vị thân vương, trong mắt tràn đầy nghiêm túc: "Một Phúc Lộc Hiên quả thật không được, nhưng năm tửu lâu, mười tửu lâu, hai mươi tửu lâu, năm mươi tửu lâu thì sao?"
Bốn người sửng sốt, mờ mịt nhìn cô.
Nhạc thân vương nhíu mày: "Có ý gì?"
Ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của Dung Chiêu nhẹ nhàng gảy chén trà, khóe miệng gợi lên một nụ cười: "Ta muốn mở Phúc Lộc Hiên thành một chuỗi tửu lâu, tức là từ kinh thành đến toàn bộ triều Đại Nhạn, thậm chí mỗi tòa thành trì của các nước láng giềng, mỗi một châu, mỗi một quần thể, thậm chí mỗi một huyện đều có một Phúc Lộc Hiên!"
Lời vừa dứt, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tứ đại thân vương hiển nhiên đều bị lời này làm ngơ ngẩn.
Dung Chiêu vẫn tiếp tục: "Vương thúc nên biết tửu lâu có bao nhiêu lợi nhuận, chỉ cần kinh doanh thật tốt, lợi nhuận nhất định là không ít."
Cô nhìn về phía bọn họ, hỏi ngược lại: "Thế nhưng chỉ cần lợi nhuận là đủ rồi sao?"
Tứ đại thân vương chăm chú nhìn cô, tựa hồ đã có cảm giác, biết lời cô nói tiếp sẽ có bao nhiêu đả kích.
Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Chuỗi cửa hàng Phúc Lộc Hiên mở khắp triều Đại Nhạn, mỗi một tửu lâu đều là tửu lâu tốt nhất, cao cấp nhất địa phương, người khác nhắc tới tửu lâu sẽ nhắc tới Phúc Lộc Hiên, đi khắp triều Đại Nhạn đều có thể nhìn thấy các tửu lâu Phúc Lộc Hiên giống nhau như đúc..."