Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mắc nợ trăm triệu lượng bạc, cả triều đình van xin ta đừng chết - Chương 88

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:38:18
Lượt xem: 18

Hắn còn thuận tiện xem qua sổ sách, thu nhập khá tốt, Dung Chiêu cũng không động đến tiền của hắn.

Vì thế hắn truy vấn: "Vậy rốt cuộc ngươi lấy tiền ở đâu mở Phúc Lộc Hiên?"

Dung Chiêu hùng hồn trả lời: "Đương nhiên là tiền của cộng sự rồi, bốn vị vương thúc tăng thêm hai vạn lượng, mỗi người chiếm mười chín cổ phần."

Trương Trường Ngôn: "???"

Hắn hít một hơi khí lạnh, mở to hai mắt.

Nói cách khác...

Tứ đại thân vương tổng cộng cho Dung Chiêu mười sáu vạn lượng!!

Phúc Lộc Hiên phải có bao nhiêu sức hấp dẫn mới có thể khiến tứ đại thân vương đầu tư nhiều tiền như vậy?

Trương Tam không có kiến thức, nghĩ đến mười sáu vạn lượng chỉ cảm thấy hoa mắt.

Hai vạn lượng đã giày vò hắn gầy đi vài cân, mười sáu vạn lượng, tám lần hai vạn lượng...

Nhiều tiền quá nhiều tiền quá, thật sự là rất nhiều tiền!

Trương Tam trước kia không để ý đến tiền như vậy, bây giờ lĩnh hội được cái nghèo cho nên cực kỳ để ý đến tiền.

Mười sáu vạn lượng đả kích hắn, không khác gì mình đi bộ, bằng hữu bên cạnh cưỡi xe ngựa xa hoa!

Trương Trường Ngôn còn đắm chìm trong mười sáu vạn lượng, chợt nghĩ đến cái gì, đột nhiên mở to mắt khó tin nói: "Chờ một chút, không đúng. Nói cách khác, tứ đại thân vương mỗi người ra hai vạn lượng, bọn họ chiếm mười chín cổ phần, nhưng tăng thêm hai vạn lượng vẫn chiếm mười chín cổ phần?"

Dung Chiêu nhìn hắn thật sâu.

Tiểu tử này còn có thể phát hiện vấn đề mấu chốt.

Lúc này tiểu nhị mang thức ăn tới, Dung Chiêu cầm đũa lên, thanh âm thản nhiên: "Trương Tam, ngươi không hiểu, các vương thúc muốn Phúc Lộc Hiên có thể phát triển nhanh hơn."

Trương Tam: "..."

 

Hắn quả thật không hiểu, nhưng hắn phát hiện mấu chốt, nheo mắt lại: "Nói cách khác, ngươi dùng tiền bọn họ đầu tư thêm vào để xây dựng Phúc Lộc Hiên, đây chẳng phải tương đương ngươi không xuất đồng nào hay sao?"

Dung Chiêu bắt đầu ăn: "Ta góp sức nha, rượu và thức ăn không đáng giá sao?"

Đáng giá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-88.html.]

Trương Tam gật đầu khẳng định.

Lập tức hắn lại nhướng mày: "Vẫn không đúng, rượu và thức ăn quả thật đáng giá, nhưng nếu ta nhớ không lầm... tiền ngươi treo giải thưởng đầu bếp cũng là do bốn vị thân vương bỏ ra?"

Lúc trước Dung Chiêu mượn tứ đại thân vương và hắn mỗi người hai vạn lượng, tổng cộng mười vạn lượng.

Trong đó hai vạn lượng của hắn mở Phúc Lộc Trang, tám vạn lượng của tứ đại thân vương treo giải thưởng danh y, đầu bếp, nghệ nhân.

Sau này nghệ nhân sáng tạo pháo hoa, đầu bếp chế biến rất nhiều món ăn ngon và mỹ tửu.

Dung Chiêu lại dùng rượu và thức ăn này để tứ đại thân vương miễn "giấy nợ" cho cô, còn tăng thêm tám vạn lượng, lấy tiền đó đi mở Phúc Lộc Hiên, trong đó Dung Chiêu chiếm hai mươi bốn cổ phần nhiều nhất.

Nói cách khác...

Dung Chiêu từ đầu tới cuối không xuất tiền, lại chiếm được hai mươi bốn cổ phần của Phúc Lộc Hiên, a, còn một cái Phúc Lộc Trang nữa!

Trương Trường Ngôn: "???"

Hắn khiếp sợ nhìn Dung Chiêu, tựa hồ như hiểu, lại tựa hồ như không hiểu.

Cho nên Dung Chiêu rốt cuộc bỏ ra cái gì?

Ra chủ ý?

Sao hắn lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ, nhưng cũng cảm thấy dường như không có vấn đề gì?

Trương Tam rơi vào trầm mặc.

Dung Chiêu vừa ăn vừa giơ tay vỗ vỗ Trương Trường Ngôn: "Trương huynh, nếu huynh không ăn thì chúng ta sẽ ăn hết đấy."

Trương Trường Ngôn nhìn món ăn trên bàn, mà trên bàn ngoại trừ bọn họ ra, còn có Tạ Hồng, Thạch Đầu, Ngọc Trúc, đều được Dung Chiêu cho Tạ Hồng lúc trước bị Dung Chiêu dọa sợ, lúc này đang cần ăn một bữa lớn. Thạch Đầu to con vạm vỡ, sức ăn mạnh nhất. Ngọc Trúc cũng giống hắn đã lâu chưa được ăn ngon, hiện tại đang điên cuồng ăn...

Trương Trường Ngôn: "..."

Mẹ kiếp, mặc kệ Dung Chiêu rốt cuộc bỏ ra cái gì, dù sao cũng không liên quan đến Phúc Lộc Trang.

Ăn trước đi!

Hắn cầm đũa lên, đỏ mắt điên cuồng ăn.

Bữa ăn kết thúc.

Trương Trường Ngôn cảm thấy mỹ mãn ợ một cái, vẻ mặt hưởng thụ: "Đã lâu không ăn ngon như vậy."

Loading...