Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 100: Ui! Đừng đến đây!

Cập nhật lúc: 2025-02-18 16:08:10
Lượt xem: 22

La Diên Trung nhìn thấy ở dưới cửa động mà hắn chui ra, Diệp Linh Lang đang chờ ở đó, không biết đã chờ được bao lâu!

Bất ngờ nhìn thấy nàng còn đáng sợ hơn là gặp quỷ nữa.

Đã biết tất cả đệ tử Liệt Dương Điện bọn họ ở bên nhau đều không đánh lại ba người tám thú của họ, như vậy hiện tại đệ tử Liệt Dương Điện còn chưa tập hợp xong, trong viện chỉ có một mình hắn, cách đó không xa chỉ có bảy tám người, cho nên cho dù tập hợp đủ thì khẳng định vẫn đánh không được.

Vì thế, hắn theo bản năng hô to một tiếng: “Diệp Linh Lang lại tới rồi!”

Hắn vừa kêu lên, đồng môn nguyên bản đang hướng tới chỗ hắn, nháy mắt quay đầu.

La Diên Trung đứng một mình trong viện tứ cố vô thân, giây tiếp theo đã bị Diệp Linh Lang đá cho quỳ rạp xuống đất: …

Ra ngoài rèn luyện hai lần, đã từng gặp l.i.ế.m cẩu, đã từng gặp đồ ngốc, nhưng mạch não như La Diên Trung này nàng thật sự chưa từng gặp.

Nàng dùng chuôi kiếm trong tay hung hăng gõ hai cái lên đầu La Diên Trung.

“Ngươi có phải ngu hay không, ngươi vừa kêu lên thì đồng môn của ngươi đã chạy hết, sao không chờ sau khi bọn họ đến đây, trong khi bọn họ chưa hiểu rõ tình huống gì, lợi dụng bọn họ kéo dài thời gian của ta rồi tự mình chạy trốn?”

La Diên Trung sửng sốt, còn có thể như vậy sao? Lúc nãy sao hắn còn chưa nghĩ tới?

“Không nhìn ra, ngươi là người thích bắt nạt kẻ yếu, đê tiện vô sỉ, nhân phẩm thấp kém như vậy, nhưng lại có thể luôn luôn suy nghĩ cho tông môn, lúc nào cũng vì đồng môn mà bán mạng.”

Chuyện đã tới mức này, hắn cũng không nên thừa nhận thật ra tất cả đều là vì hắn ngu chứ? Tốt xấu có được thanh danh tốt, vì thế hắn thay đổi chủ đề.

“Vì sao ngươi muốn đuổi theo ta không bỏ, nhiều đường như vậy, vì sao ngươi không chọn đường khác?”

“Ta chỉ lựa chọn ngẫu nhiên, chắc là ông trời cũng không vừa mắt với ngươi!”

La Diên Trung thật sự muốn khóc.

“Ta còn không phải chỉ đánh sư tỉ của ngươi bị thương thôi sao?  Ngươi cũng đánh ta bị thương rồi! Chúng ta xóa bỏ toàn bộ đi!

Diệp Linh Lang lại dùng chuôi kiếm gõ gõ lên đầu hắn.

“Người anh em, chẳng lẽ không phải tự mình đ.â.m rồi bị thương hay sao? Ăn vạ cũng không phải ăn vạ như thế!

“Vậy ngươi muốn phải làm sao?”

“Ngũ sư tỉ, tỉ bị thương ở đâu?”

Lục Bạch Vi tung ta tung tăng chạy tới

“Cánh tay bị thương, chân cũng bị thương, mặt mũi cũng hủy dung!”

La Diên Trung mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Lục Bạch Vi.

“Cái trán của ngươi chỉ bị trầy da một chút, qua một đêm sẽ khỏi, cái này cũng gọi là hủy dung sao?”

“Sau lại không tính? Ta không có bản lĩnh nào khác, đều là dựa vào mặt mũi!”

“Vậy thì, hay là ngươi cũng đánh lên mặt ta làm xước da đi!”

Lục Bạch Vi tức giận đến mức nâng nắm tay đánh lên mặt hắn

Sau khi đánh được khoảng mười lăm phút, Lục Bạch Vi đánh đến mức mệt hết cả người, cuối cùng mới dừng lại.

Lúc này, mặt của La Diên Trung đã bị đánh đến nỗi cha mẹ cũng không nhận ra, cánh tay bị cắt một kiếm, chân cũng bị đá sưng.

“Tiểu sư muội, tiếp theo phải xử trí hắn thế nào?”

La Diên Trung vừa thấy hồi lâu không nghe thấy Diệp Linh Lang mở miệng, ngay lập tức cảm thấy trong lòng khẩn trương một chút.

Nếu là muốn nàng tới xử lý mình, thà để mặc cho Lục Bạch Vi đánh còn hơn.

“Ngươi không thể g.i.ế.c ta! Đồng môn của ta đều nhìn thấy rồi, nếu ngươi g.i.ế.c ta thì bọn họ sẽ báo cho toàn bộ Liệt Dương Điện, lúc đó chưởng môn của chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Ngươi nói thế thật ra cũng nhắc ta, ngươi vẫn còn có đồng môn.”

“Đúng vậy!”

“Mấy người? Trốn ở đâu? Có biện pháp gì để liên lạc không?”

Nếu không phải mạng nhỏ này bị nắm trong lòng bàn tay Diệp Linh Lang, hắn thật sự không muốn nói chuyện với người này.

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn g.i.ế.c toàn bộ chúng ta sao?”

“Cũng không phải không thể!”

“Ngươi điên rồi! Chúng ta là Liệt Dương Điện, các ngươi là Thanh Huyền Tông, đều là thuộc tông môn tu tiên do Tông môn liên minh quản lý, ngươi muốn g.i.ế.c chúng ta, toàn bộ Thanh Huyền Tông các ngươi đều gặp xui xẻo.”

“Vậy lúc trước ngươi muốn g.i.ế.c sư tỉ của ta, vì sao không nghĩ sẽ bị trách hỏi?”

“Làm sao ta biết nàng cũng là người của tông môn? Ăn mặc giống như tán tu!”

“Tán tu thì có thể tùy tiện g.i.ế.c hay sao?”

“Nếu không thì sao? Lại không có quy định không thể g.i.ế.c tán tu. Hơn nữa, không chỉ có chúng ta giết, các tông môn khác cũng sẽ giết, chẳng qua bọn họ muốn giả vờ làm người chính nghĩa, chúng ta lại lười giả vờ thôi, cũng không có gì khác nhau cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-100-ui-dung-den-day.html.]

“Ngươi tuy rằng xấu, nhưng mà lại thẳng thắn xấu!”

“Có thể không thành thật hay sao? Nếu ta giảo hoạt một chút, sẽ không thể nhìn toàn bộ đông môn chạy hết, tự mình thừa nhận đòn hiểm của ngươi!”

Diệp Linh Lang cười.

Nàng vừa cười, La Diên Trung đã cảm thấy sợ hãi, hắn nuốt nước miếng một cái rồi vội vàng mở miệng.

“Ngươi thật sự không thể g.i.ế.c ta, ngươi mau thả ta ra, nếu tiếp tục thế này trời tối rồi cũng không tốt cho các ngươi. Coi như lúc đầu tại sư tỉ của ngươi làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, chút hiểu lầm này bỏ qua đi được không!”

“Trời tối vì sao sẽ không tốt?”

La Diên Trung sửng sốt.

“Các ngươi không biết sao?”

“Không biết, hôm nay vừa mới vào thành!”

“Dù là vừa mới vào thành, các ngươi cũng cần phải tra kỹ tư liệu rồi mới đến rèn luyện chứ? Qua loa như vậy sao?”

“Qua loa thì qua loa, nhưng còn không phải đập nát các ngươi đã chuẩn bị cẩn thận hay sao?"

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

……

Nói chuyện thì nói chuyện, đang yên đang lành sao lại muốn giẫm đạp tôn nghiêm của người khác?

Người này thật phiền.

“Nói nữa, chúng ta không phải là tới đây rèn luyện, chúng ta tới trả thù.”

La Diên Trung mở to hai mắt, thật hay giả? Một Trúc Cơ chạy đến nơi mà chỉ có Kim Đan mới dám tới để rèn luyện để trả thù? Hắn cũng không dám nói phét đến mức này.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Trả lời ta, trời tối thì sẽ như thế nào?”

“Trời tối ở Già Vân Thành, tà linh sẽ chạy ra lang thang khắp thành! Tà linh không dễ đối phó như yêu thú, chúng nó vừa mạnh mẽ vừa đáng sợ!”

“Vũ khí không c.h.é.m được, vẫn luôn cần phải dùng linh lực để công kích?”

La Diên Trung trừng lớn hai mắt.

“Sao ngươi lại biết?”

“Một kiếm c.h.é.m xuống thì một sẽ biến thành hai?”

La Diên Trung tiếp tục há miệng.

“Ngươi còn biết cái này?”

“Sau khi bị thương, miệng vết thương sẽ dính sát khí, cần phải có linh dược thật tốt mới có thể trị liệu?”

“Còn nói ngươi không tra tư liệu! Thật sự có người khoác lác còn giỏi hơn ta!”

Diệp Linh Lang lại gõ lên dầu La Diên Trung.

Nghe đến mấy cái này, Lục Bạch Vi nhanh chóng tới gần Diệp Linh Lang, khẩn trương nắm lấy ống tay áo của nàng.

“Tiểu sư muội, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Yên tâm, sẽ không có việc gì!”

“Tiểu sư muội, việc này không phải việc nhỏ, ta đã thấy ở trong sách rồi, quỷ hồn hệ loại này vô cùng khó đối phó, muội không thể thiếu cảnh giác được.”

Khi Mục Tiêu Nhiên nói xong, La Diên Trung điên cuồng gật đầu.

“Yên tâm, muội nhất định nghiêm túc suy nghĩ.”

“Thế các ngươi đã bàn bạc xong chưa? Có thể thả ta không? Trời thật sự sắp tối rồi!”

“Trước kia nghe ngươi nói, các ngươi đã dạo qua một vòng trong thành rồi?”

“Đúng vậy, hầu hết đều đã đi qua, nhưng không phải toàn bộ.”

“Thế thì tốt, ngươi ở lại dẫn đường cho chúng ta đi!”

La Diên Trung mở ta hai mắt, kích động đầy mặt.

“Cái gì? Đánh cũng đánh, tức giận cũng không còn, hiểu lầm đã giải trừ, thế mà các ngươi còn không muốn thả ta!”

“Tiểu sư muội, người này tâm địa rất xấu, lưu lại bên người đúng là tai họa ngầm.” Mục Tiêu Nhiên nói.

“Đúng vậy, hắn có nhiều biện pháp chạy trốn như thế, nếu không phải hắn cam tâm tình nguyện lưu lại, sợ là dọc đường đi cùng chúng ta còn phải đấu trí đấu dũng với hắn!” Lục Bạch Vi lúc này cũng đồng ý với Mục Tiêu Nhiên.

Lúc này, Diệp Linh Lang cong khóe môi, lộ ra một nụ cười đáng yêu.

“Yên tâm, hắn lập tức sẽ cam tâm tình nguyện lưu lại!”

La Diên Trung sợ tới mức run lên toàn thân.

“Ngươi làm gì? Này, đừng tới đây! Đừng ép ta cầu ngươi đấy! Aaaaa….”

Loading...