Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 12: Cọng giá đỗ này sao có thể giả dối như thế?
Cập nhật lúc: 2025-02-06 10:16:02
Lượt xem: 53
Diệp Linh Lang quyết tâm tu luyện, sau khi gặm một miếng linh quả thì bắt đầu nhanh chóng đả tọa (1) tiến vào trạng thái tu luyện.
Bạch kiếm đi nửa ngày mới về, lúc về quả nhiên mang theo ba trái Xích Diễm Quả.
Nhìn ba trái Xích Diễm Quả vừa to vừa hồng, nước miếng của Diệp Linh Lang đã chảy ròng ròng, ngày hôm đó nàng mới ăn qua, vô cùng ngon miệng lại đầy đủ linh khí.
“Tiểu kiếm, làm rất tốt!”
Diệp Linh Lang duỗi tay nhận lấy Xích Diễm Quả, đang chuẩn bị cho vào mồm thì tiếng nói lạnh lùng của bạch kiếm truyền đến.
“Nếu ngươi muốn ngay lập tức c.h.ế.t tại chỗ, thì ăn hết chỗ đó luôn đi!”
Diệp Linh Lang đang cầm Xích Diễm Quả trên tay chợt dừng lại, miệng cũng thu lại, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm thanh bạch kiếm kia.
“Trước đây không lâu ngươi mới vừa ăn một quả đúng không? Tu vi của ngươi mới có từng đó cũng dám trực tiếp ăn, ta rất bội phục dũng khí của ngươi. Ăn thì ăn thôi, nhưng lần trước ăn Xích Diễm Quả linh lực tăng mạnh dẫn tới kinh mạch bị hao tổn, còn chưa kịp khôi phục ngươi đã lại muốn ăn quả thứ hai, ngươi đang chê mình sống lâu quá có phải không?”
“Nói chuyện tử tế thì ngươi sẽ c.h.ế.t à?”
“Sẽ chết!”
……
Diệp Linh Lang nâng tay phải đặt lên cổ tay trái của nàng, giống như muốn đánh thức rắn đen nhỏ, bạch kiếm sợ hãi đến mức vội vàng xin lỗi.
“Xin lỗi, ta xin lỗi, ta sai rồi. Ta vừa mới c.h.ế.t một lần, hiện tại là ta đã trọng sinh, ta sẽ trở thành một thanh kiếm tốt lễ phép văn minh ngoan ngoãn dễ nói chuyện.”
Diệp Linh Lang cười lạnh một tiếng, chủ nhân của ngươi còn ở trên tay ta đây, ta còn không trị được ngươi à?
Tuy vậy, nàng cũng chỉ là hù dọa một chút thanh kiếm ngốc nghếch này mà thôi, nàng không thể chỉ vì mấy lời khắc khẩu mà đánh thức rắn đen nhỏ, nó không đau lòng thì nàng cũng đau lòng.
“Nhớ đấy, không có lần sau đâu.”
…
Thật cmn cáo mượn oai hùm, cọng giá đỗ này sao có thể giả dối như vậy chứ!
“Ta có thể bàn bạc với ngươi một chuyện không?”
“Nói.”
“Đừng đặt tên linh tinh cho ta, cái gì mà tiểu kiếm? Ông đây so còn nhiều tuổi hơn cả tổ tông mấy trăm nghìn đời trước của ngươi, hơn nữa ông đây cũng có tên!”
“A, vậy thì lão nhân gia (2) tên gọi là gì?”
…
Cmn lại làm người ta muốn nổi điên, cọng giá đỗ này sao có thể âm dương quái khí như vậy chứ?
“Huyền Ảnh”
“Ah, ra là Huyền Ảnh”
“Làm sao?”
“Chưa từng nghe bao giờ!”
……
Chủ nhân, hiện tại để ta làm thịt nàng, sau đó lại đi tìm cho ngươi cái túi m.á.u khác thích hợp đi, thật sự không nhịn nổi nữa.
Mắt thấy Huyền Ảnh lại muốn nổi trận lôi đình, Diệp Linh Lang lại chầm chậm hướng về cổ tay trái nhẹ nhàng chạm vào.
Trong khoảnh khắc, thế giới chợt an tĩnh, nó nằm trên bàn bất động.
Diệp Linh Lang vừa lòng thu tay, thanh kiếm liền ngoan ngoãn nằm im, không diễn trò nữa.
Nàng cất toàn bộ Xích Diễm Quả vào nhẫn, sau đó tiếp tục đả tọa tu luyện.
Nhưng mà nói thật lòng, linh khí ở Thanh Huyền Tông thực sự quá loãng, ngoài ngày hôm đó ăn xong một trái Xích Diễm Quả nàng có thể cảm nhận được linh lực hội tụ, những lúc khác nàng không cảm nhận được linh khí.
Diệp Linh lang thở dài.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Huyền Ảnh.”
Huyền Ảnh không nhúc nhích không phản ứng.
“Nếu ngươi vẫn giả chết, ta liền…”
“Có bản lĩnh ngươi đừng lấy chủ nhân ra để uy h.i.ế.p ta, hơi một tí lại lấy hắn tới uy h.i.ế.p ta, thì sao tính là hảo hán!”
“Ta lại không phải là hảo hán, ta chỉ là trẻ con thôi, ngươi lại nói với trẻ con mấy chuyện to tát làm gì? Ta nghe không hiểu gì hết.”
……..
Nó đảm bảo, chờ đến ngày chủ nhân tỉnh lại, nó nhất định đem cọng giá đỗ băm thành mùn giá đỗ để chủ nhân ăn thử!
“Có việc gì nói đi!”
“Ở đây linh khí loãng quá, ngươi dẫn ta đi đến bí cảnh nào có linh khí dồi dào một chút, ta muốn tu luyện.”
“Bằng vào tư chất này của ngươi…”
Huyền ảnh trào phúng (3) còn chưa xong, đã bị Diệp Linh Lang liếc một ánh mắt cảnh cáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-12-cong-gia-do-nay-sao-co-the-gia-doi-nhu-the.html.]
“Làm sao?”
“Cũng không phải không thể luyện.”
“A?”
“Ít nhất đánh bại đám tôm tép ở Tu Chân giới này cũng không phải là vấn đề lớn.”
“Hả?”
“Ngươi nhìn ta như thế làm gì? Ta nói thật. Tuy rằng hiện tại ngươi chỉ có Tam linh căn, nhưng nhờ vào thể chất đặc biệt của ngươi, sau này lĩnh ngộ thêm càng nhiều linh căn cũng không khó. Nếu chịu nỗ lực lại có cơ duyên tốt, luyện toàn bộ cửu linh căn cũng không phải không thể.”
Nghe xong mấy lời này Diệp Linh Lang sửng sốt một chút, nó đang nói cái gì?
“Linh căn không phải là càng ít càng tốt, càng thuần càng quý sao?”
“Ngươi bị khùng à? Đơn linh căn có luyện đến đỉnh thiên cũng chỉ có một cái, có thể so với người có chín linh căn luyện đến đỉnh thiên sao? Đám con kiến các ngươi cảm thấy linh căn càng thuần càng tốt, là chỉ bởi vì có một cái các ngươi cũng không luyện tốt được, vậy thì càng không thể luyện cả chín cái.”
Huyền Ảnh trào phúng.
“Không luyện được lại nói linh căn nhiều không tốt, đây không phải là tự lừa mình dối người sao? Kết quả còn nhiều người bị lừa như thế, còn coi nó như chân lý.”
Diệp Linh lang chống cằm lâm vào trầm tư, dựa theo ý của Huyền Ảnh, vậy nàng chẳng phải là có ưu thế hơn so với Diệp Dung Nguyệt về linh căn sao?
Diệp Dung Nguyệt là đơn linh căn, có thể nhanh chóng tu luyện, có thể nhanh chóng tiến bộ.
Mà nàng là tam linh căn, vì cần phải chiếu cố cả ba linh căn nên tốc độ tự nhiên sẽ chậm hơn, mà cũng khó khăn hơn. Nhưng nếu nàng có thể đồng thời luyện tốt cả ba, vậy thì đánh Diệp Dung Nguyệt không phải là dễ dàng rồi sao?
Tưởng tượng đến đây, cả người Diệp Linh Lang đều có tinh thần hơn, nàng đứng lên:
“Đi, hiện tại ta đi tu luyện thôi!”
Nàng bất ngờ kêu lên làm cho Huyền Ảnh sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại cảm thấy buồn cười, đúng là trẻ con, thật ấu trĩ.
Huyền Ảnh dẫn Diệp Linh Lang một lần nữa trở lại thanh liên linh trì kia, khi luồng linh khí nồng đậm kia tràn vào, mỗi tế bào trong thân thể nàng đều gào thét.
Nàng nhanh chóng ngồi xuống đả tọa, nhắm mắt lại tu luyện.
Huyền Ảnh ở bên cạnh lúc lắc một vòng, nhìn cọng giá đỗ này thật sự toàn tâm toàn ý tu luyện, không nhịn được mà nhìn nàng với ánh mắt khác.
Tuy nàng vừa ấu trĩ vừa làm người ta tức, vừa keo kiệt lại mỏ hỗn, nhưng định lực tu luyện thực sự quá tốt, nếu tiếp tục kiên trì, sau này thật đúng là có thể bước đến đỉnh cao, làm người kính sợ.
Vì thế, ngày hôm sau, ban ngày Diệp Linh Lang đi tìm Đại sư huynh học tập kiếm pháp, ban đêm lại đến bí cảnh tu luyện.
Ban đầu nàng ý định tu luyện Mộc linh căn, lần trước ăn Xích Diễm Quả nàng đã luyện Mộc linh căn đến Luyện Khí trung kỳ. Sau khi nghe Huyền Ảnh nói, nàng dùng linh khí ở bí cảnh, mất một tháng thời gian để tu luyện hai linh căn còn lại là Thủy linh căn và Hỏa linh căn cũng tới Luyện Khí trung kỳ.
Sau khi Tam linh căn đều đến Luyện Khí trung kỳ, tu vi của nàng tuy không tăng lên, nhưng rõ ràng cảm thấy cơ sở của mình càng vững chắc hơn, cả người cũng càng vững vàng trầm ổn, cho dù là khi vận chuyển linh lực hay khi tu luyện kiếm pháp, khí thế hay hơi thở đều thông thuận, khác biệt rất nhiều.
Nàng dám cam đoan rằng, nếu có một người có tu vi bằng với nàng ở đây, nàng chắc chắn có thể một kiếm mà thắng.
Nếm trải cảm giác sảng khoái, nàng lại dùng thêm ba tháng để tu luyện cả tam linh căn đến Luyện Khí hậu kỳ.
Nàng không những bản thân mình tu luyện, còn mỗi ngày đều ở bên cạnh Đại sư huynh lải nhải, yêu cầu hắn cũng phải tu luyện thêm, lải nhải cho đến khi Đại sư huynh chỉ cần thấy nàng đến nơi đã theo bản năng báo cáo kết quả tu luyện.
Thanh liên còn tản ra linh quang trong hồ, trong bí cảnh, lông mi của Diệp Linh Lang thật dài, giống như hai mảnh cánh bướm vẽ lên, nàng mở mắt, sau đó đứng phắt dậy.
“Xong rồi!”
Huyền Ảnh bị nàng lớn giọng đánh thức, cả thanh kiếm nháy mắt giận dữ.
“Ngươi ầm ĩ lớn tiếng làm gì?”
“Trong nguyên tác ghi lại, bốn tháng sau Diệp Dung Nguyệt đi theo Đại sư huynh của nàng ta từ Thất Tinh Tông xuất phát đi Tây Sơn bí cảnh giải cứu đồng môn bị tiểu ma đầu (4) vây khốn.”
“Diệp Dung Nguyệt là cái gì?”
“Không quan trọng, quan trọng là tiểu ma đầu kia tên là Quý Tử Trạc!”
“Quý Tử Trạc lại là cái gì?”
Huyền Ảnh vừa hỏi xong đã bị túm lấy chuôi kiếm đi ra ngoài, sau đó Diệp Linh lang lưu loát nhảy lên ngồi trên thân kiếm.
“Mau trở về tìm Đại sư huynh của ta!”
_____
(1). Đả tọa: Xếp bằng, ngồi tĩnh tọa, tập trung tâm trí để tu luyện, giống như trạng thái thiền
(2) Lão nhân gia: Dùng để gọi người lớn tuổi có chức vụ hoặc địa vị cao
(3) Trào phúng: mỉa mai chê bai cười cợt bằng lời nói
(4) Tiểu ma đầu: Cái này xuất phát từ “ma đầu” là từ để nói về những người xấu xa, làm việc xấu, đại ma đầu là cầm đầu lũ xấu xa làm việc xấu, còn tiểu ma đầu là tên xấu xa làm việc xấu, nhưng mà có thể là nhỏ tuổi, có thể là vị thế nhỏ hơn so với đại ma đầu.
____
P/S. Phần này hầu hết là Diệp Linh Lang đấu khẩu với Huyền Ảnh, lần đầu tiên có tên, không bị gọi bằng hết hắc kiếm đến bạch kiếm đến lấp lánh kiếm nữa.
Lưu ý: Những ghi chú của mình, nếu đã giải thích ở những phần trước thì ở những phần sau mình tiếp tục dùng, không giải thích nữa, mong cả nhà để ý và ghi nhớ nhé!
Đây là một truyện theo dạng tu tiên huyền huyễn, cho nên nếu bạn nào đọc truyện tu tiên nhiều rồi thì cơ bản sẽ hiểu, không cần giải thích đâu. Nhưng mình lần đầu đăng vào FB, cũng có rất nhiều người không đọc thể loại này bao giờ nên mình giải thích dần những thứ gọi là ‘Thuật ngữ” trong truyện.
Ngoài ra, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể comment trực tiếp để hỏi, mình sẽ giải thích nhé!