Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 44: Bọn họ là đi tìm đường chết.
Cập nhật lúc: 2025-02-09 01:25:50
Lượt xem: 29
“Không thể lại đi sâu vào bên trong nữa.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Từ Chi Phong kiên nhẫn giải thích.
“Mảnh khu vực này đã là khu vực có nhiều yêu thú cấp ba lui tới, cho dù là đối với Trúc Cơ kỳ các ngươi hay Kim Đan kỳ chúng ta, rèn luyện như vậy là đủ. Vào thêm chút nữa chính là sâu bên trong Đại Kim Sơn, một khi vào sâu trong núi thì sương mù sẽ bất ngờ xuất hiện cuốn chúng ta vào, như vậy rất nguy hiểm.”
Nghe được lời này, ba đệ tử khác của Ẩn Nguyệt Cung đều gật đầu, chuyến này bọn họ là tới rèn luyện, chỉ cần rèn luyện thật tốt cũng là thành tựu rồi.
Hơn nữa ở đây ngoài yêu thú cấp ba thì cũng có không ít tiên linh dược thảo, chỉ cần bọn họ chạy dọc theo chiều sâu tìm kiếm thì nhất định sẽ có thu hoạch không nhỏ, không cần phải dấn thân vào nguy hiểm làm gì.
Những nơi vượt qua năng lực của bọn họ, đi vào đó đừng nói là thu hoạch gì, có thể sống hay không còn không biết, một khi xảy ra chuyện thì vẫn là mất nhiều hơn được.
Thấy vậy, Diệp Linh Lang và Quý Tử Trạc nhìn nhau liếc mắt.
Tuy là mục tiêu của mọi người đều là rèn luyện, nhưng định nghĩa hai chữ “rèn luyện” đối với bọn họ không giống với các đệ tử Ẩn Nguyệt Cung.
Thừa dịp bọn họ tính toán đi hướng nào, Diệp Linh Lang đến bên cạnh Quý Tử Trạc thì thầm
“Thất sư huynh, chúng ta tìm cơ hội chia tay bọn họ, đường ai nấy đi đi!”
“Ừ, đồng hành với nhau một đoạn đường dài như vậy ta xem cũng nên tạm biệt thôi!”
“Huynh đi nói với họ nhé!”
“Sao muội không đi?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đùn đẩy đối phương đi nói.
Không phải là bọn họ sợ Ẩn Nguyệt Cung, nhưng thật sự là Vũ Tinh Châu kia vô cùng phiền toái, từ lúc bắt đầu đồng hành đều vẫn luôn quấn lấy hai người bọn họ, làm giống như hắn là người Thanh Huyền Tông mà không phải Ẩn Nguyệt Cung.
Bọn họ thiếu chút nữa là hoài nghi có phải Vũ Tinh Châu muốn rời Ẩn Nguyệt Cung gia nhập Thanh Huyền Tông bọn họ, nếu thế thật không ổn.
Hơn nữa, nhỡ may đám người Vũ Tinh Châu lại muốn tiếp tục cùng đi vào sâu bên trong thì phải làm sao bây giờ?
Bọn họ mấy người tu vi chỉ là Trúc Cơ kỳ, sau khi đi vào gặp nguy hiểm còn phải nghĩ cách cứu người, như vậy quá là phiền toái, không bằng nàng cùng với sư huynh hai người cùng nhau đi sẽ tiện lợi và tiêu sái hơn nhiều.
“Muội có một kế.”
Diệp Linh Lang cười giảo hoạt.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Nàng tìm vị trí ngồi xuống, móc ra chiếc bút mới mà Vũ Tinh Châu mới đưa cho nàng, ở trên lá bùa vẽ xuống một đống phù văn phức tạp, vẽ liên tiếp mấy tấm liền.
Sau đó, nàng móc ra từ nhẫn mấy viên linh thạch, sau đó hấp thu hết linh khí bên trong, sau khi bổ sung rồi lại tiếp tục vẽ.
Vẽ vẽ một hồi, đến khi được hai mươi tấm mới giao hết cho Quý Tử Trạc.
“Đây, lá bùa này đưa cho huynh, còn có bản vẽ này cho huynh nữa. Trong một chốc lát huynh tìm một chỗ, dùng pháp thuật hệ thủy của huynh tạo ra một đám mây, sau đó dựa theo phương pháp trong bản vẽ này, dán hết mấy lá bùa này dán lên đám mây.”
“Sẽ như thế nào?”
“Đám mây sẽ biến thành sương mù, xâm nhập về phía chúng ta, không ngừng biến lớn rồi nuốt lấy chúng ta!”
“Thật sự bị nuốt?”
“Nghĩ cái gì thế? Nó là giả, chúng ta nếu thật sự đều bị nuốt vào thì sẽ lộ tẩy mất, vì làm tại chỗ nên không có phức tạp tinh xảo, chỉ có thể qua loa lừa người. Chỉ cần chờ đám sương mù bay tới, chúng ta sẽ giả chạy trốn khắp nơi, đến lúc đó hai người chúng ta sẽ gặp lại ở đỉnh núi kia.”
“Đã hiểu, tiểu sự muội có thật nhiều ý tưởng.”
“Quá khen, trời sinh ra cái đầu đã thông minh, không có cách nào khác.”
Quý Tử Trạc cầm đống bùa nhanh chóng rời đi, đám người Vũ Tinh Châu nghi hoặc đi tới dò hỏi.
“Linh Lang, Tử Trạc đây là đi đâu?”
“Vừa nãy huynh ấy mới nhìn đến phía trước có động tĩnh nên qua đó kiểm tra.”
“Quá xúc động rồi, Đại Kim Sơn ở vị trí này đã là quá nguy hiểm rồi, hắn rời đi một mình rất nguy hiểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-44-bon-ho-la-di-tim-duong-chet.html.]
“Đúng vậy, hai người các ngươi cũng không thể đơn độc đi, nếu không gặp nguy hiểm chúng ta cũng không thể cứu được.”
“Đúng vậy, nếu các ngươi thật sự muốn đi vào sâu bên trong thì cũng nhất định phải nói với chúng ta, chúng ta cùng thương lượng một chút xem có thể đi hay không sau đó mới quyết định, mọi người ở bên nhau có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Diệp Linh Lang nghe bọn hắn nói xong mới im lặng hai giây, xem đi, nàng đã sớm hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ rồi mới phải đưa ra hạ sách này.
Bọn họ đi tìm đường chết, mang theo mấy người thành thật rèn luyện khiến cho bọn hắn kinh hồn táng đảm là không tốt, vẫn là nên tách ra thì hợp lý hơn.
“Yên tâm, huynh ấy sẽ trở về ngay thôi!”
Diệp Linh Lang không nói dối, vì Quý Tử Trạc thật sự là trở về ngay sau đó, hơn nữa, hắn là chạy một mạch như điên về.
Bởi vì phía sau hắn có một đám sương mù thật lớn hướng tới chỗ bọn họ.
“Sương mù tới! Chạy mau!”
Từ Chi Phong hô lên một tiếng, mọi người nhanh chóng xoay người chạy, Diệp Linh Lang khiếp sợ đứng tại chỗ, nhìn toàn bộ không trung trở nên tối tăm, giống như là đêm trước khi có bão xảy ra.
Trên đám sương mù còn xuất hiện một đám tia chớp sáng ngời, giống như là quái thú giương nanh múa vuốt nhào tới phía bọn họ, thanh thế mạnh mẽ, khí thế cường hãn, nơi nó đi qua toàn bộ cây cối hoa cỏ đều bị cuốn lên, ngay cả những yêu thú tránh ở chỗ tối cũng đều bị cuốn vào.
Lúc này, Quý Tử Trạc rốt cuộc cũng chạy tới bên người Diệp Linh Lang, kích động nói với nàng: “Tiểu sư muội, phù văn này của muội hiệu quả thật quá tốt! Uy áp che trời lấp đất này cứ như là thật, muội xem, muội khiến cho những đệ tử Ẩn Nguyệt Cung đều bị dọa chạy hết rồi!”
Diệp Linh Lang ngơ ngác nói với Quý Tử Trạc: “Cảm ơn thất sư huynh đã khen, tuy là muội thật sự rất lợi hại, nhưng sương mùa này không phải do muội làm.”
“Hả?”
“Uhm”
“Có ý gì?”
“Ý là, nó chính là đám sương mù của Đại Kim Sơn, hàng thật giá thật, không lừa già dối trẻ.”
Quý Tử Trạc trợn tròn hai mắt không nói được gì, trách không được lực lượng cường đại như vậy, cuốn hết toàn bộ cây cối cùng với yêu thú, trách không được chỉ riêng uy áp của nó đã tạo ra áp lực lớn như vậy đối với hắn, hóa ra là hắn thật sự đã đem đám sương thật sự tới!
“Vậy còn thất thần làm gì! Chạy mau!”
Quý Tử Trạc hô to một tiếng chạy về phía trước, nhưng hắn mới lao đi được vài bước bỗng nhiên bị vướng một cái ở chân, thiếu chút nữa bị ngã vập mặt xuống đất.
Lúc này, hắn cúi đầu phát hiện trên hông của mình không biết từ khi nào bị buộc một cái dây thừng, đầu bên kia dây thừng buộc ở trên eo của Diệp Linh Lang, nàng không đi mới khiến cho chính mình thiếu chút nữa bị vướng mà ngã.
“Tiểu sư muội, muội đây là đang làm gì?”
“Thất sư huynh, trong nguyên tác nói đám sương mù đen này sau khi cuốn người vào sẽ đặt mỗi người ở một vị trí ngẫu nhiên, cho dù là cùng bị cuốn vào thì mọi người sẽ đều bị phân tán.”
Quý Tử Trạc nghe không hiểu ra sao, nguyên tác là gì? Bí cảnh gì? Sao nàng lại biết bọn họ sẽ bị phân tán?
“Thất sư huynh, tu vi của muội thật sự là quá thấp, nếu không phải vì một mình muội không đi được thì muội sẽ không kéo huynh theo để cùng tìm c.h.ế.t với muội đâu!”
“Tiểu sư muội, muội đừng nói nữa! Đám sương mù sắp nuốt hết chúng ta rồi, chạy mau thôi!”
Quý Tử Trạc đứng lên muốn mang theo Diệp Linh Lang chạy về phía trước, nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện Diệp Linh Lang túm cái dây thừng đang buộc bọn họ, từng chút từng chút một kéo hắn trở lại.
Cái dây thừng kia không biết là làm bằng cái gì, tiểu sư muội rõ ràng là sức lực không lớn, nhưng mà kéo cái dây dễ như trở bàn tay, mà hắn dùng toàn bộ lực lượng của mình để chạy thoát nhưng cũng không kéo nổi tiếu sư muội.
Vì thế, hắn liền cứ như thế mà nhìn bản thân bị tiểu sư muội kéo lại.
Sau đó, hai người cùng nhau bị cuốn vào đám sương đen.
“A…”
“Sư huynh đừng sợ.”
“Có phải muội có chuẩn bị gì khác hay không?”
“Có, tấm vải đen này chúng ta mỗi người dùng một cái để che mắt lại, mắt không nhìn thấy thì lòng không hoảng hốt.”
“...”
Hắn rốt cuộc vì cái gì mà nghĩ quẩn lại muốn đi với tiểu sư muội cùng nhau ra ngoài chứ?