Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 47: Cái gì? Ta là con mồi ư?

Cập nhật lúc: 2025-02-09 01:25:56
Lượt xem: 24

Diệp Linh Lang ngồi thẳng dậy, nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Nàng vừa mới liên tục sử dụng Đại Trọng Sinh Thuật nhiều lần, hơn nữa còn là sử dụng khẩn cấp vào những lúc sinh tử cận kề, chính vì vậy mà đã khiến độ thông thạo pháp quyết được cải thiện đáng kể, giúp nàng đột nhiên lĩnh ngộ được tầng thứ hai của Đại Trọng Sinh Thuật chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Nàng liên tục vận chuyển Đại Trọng Sinh Thuật trong cơ thể mình, không ngừng tu luyện mộc linh căn.

Tầng thứ nhất của Đại Trọng Sinh Thuật là trị liệu, tuy không có tính công kích nhưng lại có thể lập tức trị liệu rất nhiều vết thương nhỏ và liên tục trị liệu những vết thương lớn. Lúc trị liệu, trên đầu ngón tay nàng sẽ nhấp nháy một ánh sáng màu xanh, từng chút, từng chút một rơi vào miệng vết thương, trông vô cùng đẹp mắt.

Tầng thứ hai của Đại Trọng Sinh Thuật là sinh trưởng. Dưới sự kích thích của Đại Trọng Sinh Thuật, nàng có thể khiến cây cối xung quanh mình phát triển nhanh chóng. Nghe có vẻ như nó cũng không có tính công kích, nhưng thật ra là có.

Dây leo sinh trưởng vô tận có thể quấn lấy kẻ địch, những mũi gai sinh trưởng cũng có thể đả thương kẻ địch. Cỏ cây hoa lá không ngừng sinh trưởng có thể trở thành vật trung gian giúp linh lực của nàng lan tỏa vô tận.

Tóm lại, chỉ cần biết cách sử dụng, biết cách dùng đúng thì nàng có thể tạo ra vô số hiệu quả với tầng sinh trưởng này.

Khi nàng mở mắt sau khi lĩnh ngộ, đám cỏ nhỏ quanh người nàng đã không ngừng sinh trưởng càng ngày càng lớn, gần như chỉ trong chớp mắt, chúng đã nâng được cả cơ thể của nàng lên, nhanh chóng đưa nàng lên đến tận không trung.

Nàng ngồi xếp bằng trên đám cỏ khổng lồ đã đưa nàng lên cao, gió từ mặt hồ thổi làn tóc nàng tung bay, cảm giác vô cùng thoải mái.

Nàng nhắm mắt cảm nhận bí cảnh Đại Kim Sơn, phát hiện ra rằng khắp nơi đều tỏa ra sức sống mạnh mẽ, vô số sinh mệnh đang sinh trưởng và phát triển, bừng bừng sức sống.

Nơi đây dường như đang có một luồng sinh khí từ phía bên dưới tỏa lên trên, như thể có một nguồn năng lượng nào đó đang điều khiển nó.

Nơi này nhìn sao cũng thấy không hề giống một bí cảnh nguy hiểm trùng trùng chút nào, ngược lại lại giống như một thiên đường vạn vật sinh sôi hơn.

Lúc này, Quý Tử Trạc ngồi bên cạnh Diệp Linh Lang cũng đã được thảm cỏ khổng lồ đưa lên cao, cùng Diệp Linh Lang ngắm nhìn sơn cốc xinh đẹp tràn đầy sức sống này.

“Tiểu sư muội, hình như ta lĩnh ngộ được tầng thứ ba của pháp quyết hệ thủy rồi.”

Diệp Linh Lang giật mình, quay sang nhìn Quý Tử Trạc bên cạnh.

“Vậy giờ phiền muội hộ pháp cho ta nhé?”

Diệp Linh Lang mỉm cười gật đầu. Nàng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ, cỏ cây xung quanh Quý Tử Trạc càng ngày càng mọc lớn, bao bọc bốn phía quanh hắn lại, bảo hộ hắn ở bên trong.

Không chỉ vậy, trên những phiến lá còn có ánh sáng xanh nhấp nháy toát ra sức sống, quả là một nơi tuyệt vời để tu luyện và lĩnh ngộ.

Quý Tử Trạc nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Hắn lĩnh ngộ mất nhiều thời gian hơn Diệp Linh Lang, mãi đến tận sáng ngày hôm sau mới mở mắt. Hắn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Diệp Linh Lang ở bên cạnh cũng đã dựng cho mình một túp lều nhỏ bằng lá cây để nghỉ ngơi, hình như nằm còn thoải mái hơn cả hắn.

“Tiểu sư muội, dậy thôi!”

“Không dậy.”

“Dậy đi đánh yêu thú kiếm tiền thôi!”

Diệp Linh Lang ngay lập tức tỉnh dậy, từ trong lá cây thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra.

“Bây giờ xuất phát luôn nào!”

Hai người tiến giai thành công lại tiếp tục cuộc hành trình tiến sâu vào trong bí cảnh, yêu thú họ gặp dọc đường đều là yêu thú cấp ba trở lên, độ khó cao hơn nhiều so với bên ngoài bí cảnh.

Lần nào Diệp Linh Lang cũng là người xông lên trước nhằm nỗ lực có thể một mình g.i.ế.c yêu thú, ban đầu nàng thường xuyên thất thủ, thậm chí có lúc còn bị đánh ngược lại.

Nhưng dần dần nàng càng luyện lại càng quen tay, sức chiến đấu cũng ngày một mạnh hơn, cuối cùng việc một mình đánh với yêu thú cấp ba đối với nàng đã không còn là vấn đề nữa rồi.

Khi gặp phải yêu thú cấp bốn, Quý Tử Trạc sẽ là người đánh chúng trước. Ban đầu một lần hắn chỉ có thể g.i.ế.c một con, nếu có nhiều hơn thì cả hai bọn họ sẽ phải chạy vội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-47-cai-gi-ta-la-con-moi-u.html.]

Sau này Quý Tử Trạc cũng đã có thể một lúc đánh hai ba con, thực lực cũng đã được tăng cường rất nhiều, tránh được cảnh tháo chạy trối c.h.ế.t đầy xấu hổ của bọn họ.

Nếu gặp phải yêu thú cấp năm, cả hai sẽ dùng mọi cách để cùng nhau khắc chế nó, không tiếc lãng phí lượng lớn bùa, thậm chí còn dùng không ít xác yêu thú đã g.i.ế.c trước đó để đặt bẫy và đánh lén, làm thế nào cũng nhất định phải g.i.ế.c được.

Dù sao yêu thú cấp năm cũng vô cùng có giá trị đó!

Cả hai đi đến đâu g.i.ế.c đến đó, sức chiến đấu cũng đã tăng lên rất nhiều, trong nhẫn của cả hai cũng chứa đầy đồ rồi.

Bí cảnh này cứ như một vùng đất lành chứa đầy bảo bối vậy, tiên linh thảo dược nhiều vô số kể, lượng yêu thú cũng nhiều hơn so với nơi khác, vào được đây là đã kiếm được khối tiền.

Kể từ sau khi lĩnh ngộ được tầng thứ hai của Đại Trọng Sinh Thuật là tăng trưởng, Diệp Linh Lang bắt đầu không chịu đi bộ bình thường nữa rồi.

Nàng cứ đi một bước là cỏ cây dưới chân bắt đầu tùy tiện sinh trưởng, nâng nàng lên phía trước, sau đó nàng lại giẫm lên thềm cỏ phía trước, chúng lại tiếp tục nâng nàng lên đưa đi.

Ban đầu nàng còn chưa quen nên ngã mất mấy lần, nhưng phải ngã rồi thì nàng mới điều khiển thông thạo được. Từ đó, bất cứ nơi nào nàng từng đi qua đều sẽ có một nhúm cỏ mọc vừa cao vừa lớn.

Diệp Linh Lang chơi bao nhiêu cũng không chán, Quý Tử Trạc cũng chỉ đi theo sau nhìn nàng, thỉnh thoảng lúc nàng ngã thì tới đỡ nàng.

“Ơ? Thất sư huynh, huynh nhìn hẻm núi ở đằng kia xem, trong hẻm hình như có rất nhiều cây cỏ muội chưa từng thấy bao giờ! Liệu có bảo bối gì trong đó không nhỉ?”

Quý Tử Trạc cau mày, cảm thấy tình hình phía trước có gì đó không đúng.

“Bên trong có lẽ có nguy hiểm.”

“Không phải như vậy thì sẽ có bảo bối sao? Đi vào đó là đúng rồi!”

Vừa nói xong, Diệp Linh Lang hưng phấn nhảy lên, tung tăng nhảy lên những ngọn cây sinh trưởng trong nháy mắt đi vào hẻm núi.

“Tiểu sư muội! Chờ ta với!”

Cả hai vừa mới vào trong hẻm núi thì đột nhiên vang lên một tiếng gầm đinh tai nhức óc, cùng với tiếng gầm lớn là một trận chấn động mãnh liệt làm toàn bộ hẻm vực rung chuyển, đã rơi xuống từ vách đá hai bên có thể đè nát người bất cứ lúc nào.

Trong hẻm núi có con thú khổng lồ gây ra động tĩnh lớn như vậy nhưng từ bên ngoài lại chẳng thể thấy được, chỉ có thể nhìn thấy được thảm thưc vật phong phú cùng chim muông hoa lá ở trong đó, chỉ khi vào trong rồi mới thấy nó vốn không hề như vậy.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Diệp Linh Lang quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ở vị trí nàng vừa bước vào có xuất hiện một lớp kết giới che chắn lại toàn bộ mọi thứ bên trong, toàn bộ hẻm núi nhìn từ bên ngoài vào vô cùng yên tĩnh và thanh bình.

Lúc này, khi nàng định thử từ bên trong nhảy lại ra ngoài thì bị kết giới chặn lại.

“Thất sư huynh, chúng ta bị nhốt lại thành con mồi rồi.”

“Ồ, vậy chúng ta phải đi xem xem là thứ gì mà mắt nhìn kém đến mức xem chúng ta là con mồi.”

Quý Tử Trạc vừa dứt lời, toàn bộ hẻm núi lại bắt đầu rung chuyển. Lần này mặt đất không chỉ rung chuyển mà còn mở ra một vết nứt dài trên ngọn núi lan dần về phía họ.

Xem ra trong hẻm núi này có một tên to lớn rồi, mà họ thì không cẩn thận đi vào địa bàn của nó.

“Đi, chúng ta đi xem xem.”

Nói xong, Diệp Linh Lang nhón chân chạy vào sâu trong hẻm núi.

Không chạy được bao lâu, lại một tiếng gầm lên khiến nàng inh cả tai. Khí tức cường đại khiến nàng phải lùi ra sau mấy bước. Lúc này nàng cũng đã nhìn rõ được con cự thú trước mặt, là một con Cự Mãng vảy bạc.

Trời đất! Con Cự Mãng này thật sự rất lớn, cao hơn cả vách núi, dài hơn cả con sông, đầu nó to như một ngọn núi vậy.

Lúc này, không biết từ đâu truyền đến một giọng nói vô cùng kích động.

“Là nàng! Nàng ta tới rồi! Chúng ta được cứu rồi!”

Loading...