Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 48: Tiểu sư muội nàng thật sự dám!
Cập nhật lúc: 2025-02-09 01:25:58
Lượt xem: 32
Diệp Linh Lang nhìn về phía có tiếng kêu, tìm nửa ngày rốt cuộc thấy ở một đống đá trong sơn động có vài người.
Bọn họ đang ở chỗ Cự Mãng vảy bạc vừa dùng đầu va chạm vào, vì muốn đ.â.m nát chỗ đó để bọn họ ra ngoài, nó đ.â.m mạnh khiến toàn bộ ngọn núi nứt ra một cái khe lớn.
Diệp Linh Lang liếc mắt nhìn một cái lại không nhận ra có ai mà nàng biết, cả người vừa mới kêu lên to nhất lúc nãy.
Lúc này, Cự Mãng vảy bạc kia cảm nhận được sự tồn tại của nàng mới nhanh chóng quay đầu về phía nàng.
“Chạy nhanh đi! Nó nhận biết được mùi của ngươi, nếu nó nhớ kỹ rồi, nó vẫn luôn đuổi theo ngươi cho đến khi ngươi c.h.ế.t mới thôi!”
Sơn động nhỏ hẹp kia, người mới kích động gọi nàng lại lớn tiếng nhắc nhở nàng.
Hóa ra là có thể nhận biết mùi vị của nàng, cái này nàng giải quyết được.
Diệp Linh Lang nhanh chóng móc từ trong nhẫn ra một vật trong túi được dán rất nhiều lá bùa, sau đó nàng treo vật đó ở một gốc cây cỏ, cây cỏ kia nhanh chóng lớn lên cho đến khi cao bằng nàng, chắn phía trước nàng.
Trong lúc Cự Mãng vảy bạc kia cố gắng ngửi mùi của nàng, nàng móc ra một lá bùa dán lên mũi mình, sau đó xé lá bùa trên vật kia ra.
Sau khi lá bùa bị xé vụn, một đám khí màu đen nhanh chóng khuếch tán, trực tiếp bay lên mặt Cự Mãng vảy bạc kia.
Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy đồng tử của Cự Mãng vảy bạc nháy mắt tăng lên, ngay sau đó nó lui về phía sau, đầu của nó không khống chế được mà đụng vào bên cạnh núi đánh “uỳnh” một tiếng, lại đ.â.m vỡ một khối núi lớn.
Thoạt nhìn nó bị mùi hôi hun đến thất điên bát đảo, đôi mắt đã trở nên vẩn đục, thần trí không còn thanh tỉnh nữa.
Quý Tử Trạc vội vàng chạy đi, hắn cách xa diệp Linh Lang ba trượng (1) lúc nàng phóng thích t.h.i t.h.ể của yêu thú kia, vì không có dán bùa nên hắn bị hun đến mức liên tiếp lui về phía sau ba mươi trượng, sắc mặt đều xanh lại vì bị hun.
Lúc ấy không phải là không cho nàng nhặt cái đồ này sao? Thế mà nàng lại trộm nhặt rồi giấu đi.
Buổi tối hôm đó, khi bọn họ gặp được yêu thú kia, Quý Tử Trạc thà c.h.ế.t cũng không muốn g.i.ế.c nó, cuối cùng đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Chỉ đến gần hắn cũng không muốn đến gần, nó thật sự là quá thối, ở cạnh đó mỗi giây đều là tra tấn.
Đừng nói đến Cự Mãng vảy bạc đã ngửi phải mùi của nó, mà ngay cả những người đang trốn trong sơn động cũng bị hun đến mức xanh mét mặt mày.
“Tiểu sư muội, mau thu hồi đi, sư huynh của muội sắp chớt rồi!”
“A! Muội đã quên không dán thất vị phù (2) cho huynh”
Diệp Linh Lang chờ tình hình ổn định một chút thì thu hồi t.h.i t.h.ể lại, nếu cứ mặc kệ cái xác đó ở ngoài, quân mình có khi cũng đều bỏ mạng.
“Nhìn xem! Ta đã nói nàng sẽ có cách đúng không? Nàng nhất định có thể cứu chúng ta! Này! Tiểu cô nương mau nhìn phía này! Mười trung phẩm linh thạch một tấm gia tốc phù, chúng ta mua tám tấm! Mau bán cho chúng ta!’
Nghe được câu này, Diệp Linh Lang lập tức đã nghĩ ra, người vừa nãy goi nàng chính là kẻ xui xẻo nàng đã gặp lúc ở bên ngoài bắt Kim Sí Điểu.
Hắn cũng bị sương mù cuốn vào đây? Còn nhảy vào kết giới của Cự Mãng vảy bạc này trước nàng?
Tám tấm gia tốc phù đối với nàng là việc nhỏ, có thể kiếm tiền lại có thể cứu người cũng không phải việc lớn.
“Thành giao!”
Nói xong, nàng liền bay đến sơn động kia, khi bay đến cửa sơn động nàng móc ra từ trong nhẫn tám tấm gia tốc phù đưa cho kẻ xui xẻo bên trong, kẻ xui xẻo lại đưa cho nàng bốn mươi trung phẩm linh thạch.
“Nhanh, mau dán lá bùa lên, một người hai tấm tốc độ rất nhanh.”
Lúc này Diệp Linh Lang mới thấy rõ tình huống trong sơn động, trong sơn động nhỏ hẹp như vậy thế mà trốn bốn người, ngoài kẻ xui xẻo là nam, ba người còn lại đều là nữ.
Trong đó có một nữ đệ tử rất xinh đẹp, khuôn mặt của nàng xinh đẹp quyến rũ, khiến cho người ta vừa nhìn đã không thể quên, hai người còn lại một người thanh tú một người uyển chuyển, nhìn tuổi không lớn, trông rất ngoan ngoãn đáng yêu.
Bốn người đều không mặc trang phục môn phái, vừa nhìn đã nhận ra bọn họ đều là tán tu, thời buổi này đau khổ nhất khó khăn nhất nhỏ bé nhất cũng là tán tu, c.h.ế.t là chết, người nhặt xác họ cũng không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-48-tieu-su-muoi-nang-that-su-dam.html.]
Sơn động mà bốn người bọn họ ẩn thân đã sụp xuống quá nửa, không gian còn sót lại chỉ đủ để bọn họ chen chúc lẫn nhau.
Nếu không phải nàng bỗng nhiên có mặt ở đây hun cho Cự Mãng vảy bạc kia bị hôn mê, bọn họ cùng lắm cũng chỉ có thể chịu đựng được vài phút sẽ bị đ.â.m nát vụn, có c.h.ế.t cũng không được toàn thây.
Bọn họ vừa mới dán lên gia tốc phù, Cự Mãng vảy bạc đã tỉnh táo lại, một lần nữa nó nâng đầu lên tức giận đ.â.m qua tiểu sơn động kia, hiện tại nó còn cuồng nộ hơn cả lúc rước, càng nguy hiểm càng bạo lực.
“Tiểu sư muội, cẩn thận!”
Lúc trước vừa mới lui lại thật xa, Quý Tử Trạc lúc này cũng nhanh chóng bay đến bên cạnh Diệp Linh Lang, từ phía sau nắm lấy bả vai của nàng nhanh chóng tránh né cú va chạm của Cự Mãng vảy bạc.
Diệp Linh Lang cùng với Quý Tử Trạc khó khăn lắm mới thoát khỏi một cú đánh này, nhưng người trong sơn động lại không dễ chịu, lại lần nữa lọt vào công kích của Cự Mãng, sơn động nhỏ hẹp kia đã không có cách nào để trốn tránh.
Bọn họ cố hết sức bò ra từ bên trong đống đất đá, còn có một tiểu cô nương bị đá lớn đè lên chân, người còn bị kẹt bên trong không ra được.
“Cẩn thận! Nó lại muốn đụng thêm một lần nữa! Các ngươi chạy mau đi đừng nghĩ đến ta! Vốn dĩ cho rằng chúng ta đều phải c.h.ế.t ở đây, nhưng hiện tại Nhị sư tỉ cùng với Tam sư tỉ có thể chạy là đã tốt lắm rồi, các tỉ không cần phải quản muội, sống sót, nhất định phải sống sót!”
Lúc này Quý Tử Trạc phía sau Diệp Linh Lang bỗng nhiên gọi to một tiếng: “Nhị sư tỉ, tam sư tỉ, tứ sư tỉ, vì sao các tỉ lại ở đây?”
Quý Tử Trạch vội buông Diệp Linh Lang ra, nhanh chóng vọt tới sơn động rách nát kia, giúp bọn họ cứu tứ sư tỉ ra ngoài.
Nhờ có Quý Tử Trạc trợ giúp, động tác của bọn họ nhanh lên rất nhiều, nhưng còn chưa kịp đưa người cứu ra, Cự Mãng vảy bạc kia lại định đi lên đập một lần nữa.
Diệp Linh Lang nhanh chóng rút ra Huyền Ảnh, làm nó mang mình ngự kiếm nhằm về phía Cự Mãng, lúc vọt tới trước mặt nó, nàng lại móc ra xác yêu thú thối không chịu nổi kia.
Ngay lập tức, mùi hôi tối tỏa ra đánh úp lại, khiến cho Cự Mãng lui đầu về phía sau một chút, nhưng đã trải qua một lần lúc nãy rồi, lần này nó nhanh chóng điều chỉnh lại, ánh mắt khóa lên người Diệp Linh Lang.
So với mấy người trong sơn động kia, hiện tại nó càng hận Diệp Linh lang hơn, dí vào mặt nó một vật hôi thối như vậy đến hai lần, nó nhất định phải đập nát tu luyện giả đáng giận này!
“Tiểu sư muội!”
Quý Tử Trạc vừa mới cứu được người ra, quay đầu lại đã nhìn thấy Diệp Linh Lang bị Cự Mãng kia đuổi giết, hắn suýt nữa thì bị dọa c.h.ế.t ngất.
Tiểu sư muội mới Trúc Cơ Kỳ, nàng thật sự dám!
Cự Mãng vảy bạc kia đã mất đi lý trí, nó bắt đầu điên cuồng công kích Diệp Linh Lang, nàng bay đến đâu thì nó đụng vào đó, thân hình của nó rất lớn, tốc độ rất nhanh, rất nhanh sẽ đuổi kịp Diệp Linh Lang.
Trước mặt Cự Mãng khổng lồ như thế, hai tấm gia tốc phù cũng không thấm vào đâu.
Mắt thấy mình sẽ nhanh chóng bị ép thành bánh nát, Diệp Linh Lang kêu to.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Huyền Ảnh, ta sợ quá!”
…
Lời này một ngày nó cũng nghe được đến tám trăm lần.
Giống như mỗi lần nàng kêu xong sẽ có một ý tưởng mới để cứu cái mạng chó của nàng, cho nên Huyền Ảnh căn bản không hoảng hốt.
“Ồ? Ta nhìn thấy gì kia? Giữa sườn núi lại có một cái cửa đá, được cứu rồi được cứu rồi!”
Nhìn thấy Diệp Linh Lang bay qua cửa đá giữa sườn núi, kẻ xui xẻo ở dưới cùng với ba sư tỉ của nàng vội vàng kêu lên:
“Đừng qua đó! Bọn họ sẽ không mở cửa đá!”
________________
(1) 1 trượng bằng 4.7m, theo số đô TQ thì 1 trượng = 3.33m
(2) Thất vị phù: Bùa có thể làm mất đi mùi vị, khiến cho người dùng không ngửi được.