Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 49: Ngươi có giỏi thì vào đây!
Cập nhật lúc: 2025-02-09 01:26:00
Lượt xem: 29
Lúc bọn họ kêu thì Diệp Linh Lang đã bay đến đó, nàng đứng ở phía trước cửa đá vừa muốn dừng lại, bỗng nhiên trận pháp trước cửa đá kích phát một lực rất lớn hướng tới phía nàng xâm nhập, lực kia lớn đến nỗi có thể đục thủng một khối đá nặng.
May mắn là trên người Diệp Linh Lang dán hai tấm bùa gia tốc, nếu không tránh thoát thì mạng của nàng đã kết thúc ở chỗ này.
Cửa đá này mạnh quá, trách không được Cự Mãng vảy bạc này đánh trời đánh đất chỗ nào cũng đánh, nhưng lại không dám đánh chỗ cửa đá này.
Lúc này, cửa đá bỗng truyền đến một tiếng hét: “Đừng thử tới gần cửa đá, không muốn sống nữa hay sao? Mau cút ngay, chúng ta không thể mở cửa cho các ngươi! Hại c.h.ế.t chúng ta thì mười cái mạng của ngươi cũng không đủ để bồi thường!”
Hắn vừa mới kêu xong, Cự Mãng vảy bạc kia lại một lần nữa hướng đầu tới phía Diệp Linh Lang để đánh.
Diệp Linh Lang nhanh chóng bay tới điểm khác, nhưng cho dù nàng bay đến đâu, Cự Mãng kia đều đánh đến đó, đây là nó muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận nàng, nàng không c.h.ế.t nó sẽ không ngừng lại?
Nhìn Diệp Linh Lang giữa không trung trốn tránh Cự Mãng vảy bạc từng chút một, Quý Tử Trạc lo lắng muốn điên lên mất, hắn xông lên muốn phân tán lực chú ý của Cự Mãng, nhưng cho dù hắn dùng thủy công hay dùng kiếm đâm, Cự Mãng vảy bạc kia cũng không đau không ngứa, không phản ứng lại hắn.
Còn không phải là bị hun mùi hai lần thôi sao, mang thù như vậy? Ngay cả bị kiếm đ.â.m thương cũng không thèm để ý.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Nhưng tưởng tượng lại, Quý Tử Trạc cảm thấy nếu chính mình chịu sự ấm ức này, hắn thà c.h.ế.t cũng không thể kiên nhẫn. Nói cho cùng, đúng là tiểu sư muội quá biết cách gây thù chuốc oán. Toàn bộ Tu Chân Giới không thể tìm đến người thứ hai có tài như nàng vậy.
“Bên trong cửa đá kia rốt cuộc là ai? Vì sao bọn họ không mở cửa?” Quý Tử Trạc hỏi.
“Trong cửa đá là người Thất Tinh Tông” Nhị sư tỉ Kha Tâm Lan nhăn chặt mày đáp: “Người của đại tông môn bọn họ từ trước đến nay đều khinh thường những tán tu du tẩu bên ngoài, tuy rằng chúng ta là người Thanh Huyền Tông, nhưng cũng không khác tán tu là mấy.”
“Cho nên bọn họ thà nhìn các ngươi bị đ.â.m c.h.ế.t cũng không muốn mở cửa cho các ngươi vào để cùng tránh né?” - Quý Tử Trạc hỏi.
“Đâu chỉ có thế? Vốn dĩ cửa đá kia là chúng ta phát hiện trước mới nhắc nhở bọn họ, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới được bọn họ thừa dịp Cự Mãng vảy bạc đuổi theo chúng ta mới trốn vào đó trước, sau khi đi vào lại trực tiếp đóng cửa đá lại, để chúng ta ở bên ngoài,” Tam sư tỉ Mạc Nhược Lâm nói.
“Đúng vậy, cho dù chúng ta cầu xin như thế nào bọn họ cũng không chịu mở cửa để bọn ta trốn vào, bọn họ sợ lúc mở cửa Cự Mãng vảy bạc sẽ nhân cơ hội công kích bọn họ khiến cho bọn họ gặp nguy hiểm.” Tứ sư tỉ Hoa Thi Tình nói.
Quý Tử Trạc nghe xong thì tức giận không thôi. Tuy rằng bộ mặt của đám người Thất Tinh Tông lần trước hắn đã được thấy, nhưng lần trước hắn còn không tức giận như vậy, rốt cuộc hắn không thèm để ý tới cái nhìn của người khác, nhưng lúc này đây bọn họ thấy c.h.ế.t không cứu, làm hại đến tính mạng đồng môn sư tỉ của hắn!
“Hiện tại phải làm sao bây giờ? Tiểu sư muội của các ngươi ở trên sắp chịu đựng không nổi rồi, nếu không bảo với nàng bay tới chỗ chúng ta, chúng ta cùng giúp nàng ngăn trở đi!” Kẻ xui xẻo kia nói.
“Chờ chút, để ta đi nói với nàng chuyện này.”
Nói xong Quý Tử Trạc liền bay lên, Kha Tâm Lan nôn nóng không thôi.
“Nói với tiểu sư muội thì có ích lợi gì? Tiểu sư muội mới là Trúc Cơ, hiện tại nàng đã sắp không giữ nổi chính mình, không được, cần phải có biện pháp nào đó cứu nàng.”
“Nhị sư tỉ nói đi, chúng ta nhất định toàn lực phối hợp tỉ.”
Lúc này, Quý Tử Trạc đã bay đến giữa không trung, theo Diệp Linh Lang vừa tránh né Cự Mãng vảy bạc, vừa kể lại cho nàng nghe tình hình sự việc đã xảy ra.
Diệp Linh Lang nghe xong rất tức giận.
Sao lại là Thất Tinh Tông? Lần trước đã ác ý bội nhọ thất sư huynh của nàng, lần này lại cố ý làm hại nhị sư tỉ, tam sư tỉ cùng tứ sư tỉ chút nữa thì mất mạng.
Tông môn này trong nguyên tác không phải rất là danh môn chính phái hay sao? Sau này còn có tình tiết đại nữ chủ Diệp Dung Nguyệt nhiệt huyết vì tông môn mà chiến đấu. Vì sao đệ tử Thất Tinh Tông bọn họ lại chỉ thấy làm những việc xấu xa như thế?
Lần nào há miệng mở miệng đều là danh môn chính phái, kết quả đều là làm những việc không thể nhìn nổi.
Không được, chuyện hôm nay nếu nàng nhịn, về sau làm sao có thể nâng cao chí khí, làm rạng danh của Thanh Huyền Tông? Đệ tử Thanh Huyền Tông bọn họ khi nào mới có thể đứng lên?
Muốn đứng dậy không được, tương lai sẽ bị người khác coi như vai ác mà tùy ý coi khinh.
Diệp Linh lang càng nghĩ càng giận, càng giận thì đầu dưa lại càng thông minh, giây tiếp theo nàng đã lại có chủ ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-49-nguoi-co-gioi-thi-vao-day.html.]
“Thất sư huynh, muội có cách xử lý bọn họ rồi!”
Quý Tử Trạc hướng về phía Diệp Linh Lang dựng lên một ngón tay cái. Hắn biết mà! Không có biện pháp nào mà cái đầu dưa này của tiểu sư muội không nghĩ ra.
Lúc đó, đệ tử Thất Tinh Tông còn ngồi ở phía sau cửa đá, bàn bạc kế tiếp nên làm gì, không thể ở chỗ này trốn cả đời được.
Ở bên ngoài, Cự Mãng vảy bạc vẫn còn đang giận dữ vô cùng, âm thanh vang vọng toàn bộ hẻm núi, trong hẻm núi như cũ là đất dung núi chuyển không an bình.
Nhưng bọn họ dần dần cảm giác được động tĩnh bên ngoài không giống với lúc trước.
Lúc trước Cự Mãng chỉ đ.â.m một hướng, nhưng hiện tại nó giống như là đ.â.m khắp mọi nơi ở hẻm núi này. Hơn nữa, trước mỗi lần nó rống giận cách nhau nửa canh giờ (1), nhưng hiện tại lại giống như sau khi rống một lần thì lại rống theo lần nữa, đến mức tai bọn họ cũng ong ong.
Ý thức được động tĩnh bên ngoài khác thường, đệ tử Thất Tinh Tông chạy đến bênh cạnh cửa đá, mắt nhìn ra ngoài xem xét tình huống.
Nhưng mà, nhìn mãi bọn họ cũng không nhìn thấy gì ở phía ngoài hẻm núi, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ đáng yêu gần trong gang tấc.
“A!”
Đệ tử kia hoảng sợ nhanh chóng lui về phía sau, một đệ tử khác nhanh chóng đẩy hắn ra chính mình tiến đến cửa để ngó xem, vừa mới nhìn thấy một cái lại sợ hãi kêu một tiếng lui về phía sau, ngay sau đó từng đệ tử đều qua đó nhìn xem.
“Các ngươi thích hưởng thức bề ngoài xinh đẹp của ta như vậy sao? Vậy cho các ngươi xem đủ!” Diệp Linh Lang mỉm cười ngọt ngào.
Lúc này, ở phía sau cửa đá cách xa một chút, Tạ Lâm Dật nhìn các đệ tử từng người một nhìn tình huống bên ngoài hô to gọi nhỏ, hắn cau mày hỏi: “Chuyện gì thế? Từng người các ngươi đại kinh tiểu quái cái gì?”
“Đại đại đại sư huynh, nàng nàng ngàng tới gần cửa đá!”
Tạ Lâm Dật nhăn mày càng sâu, bọn họ đang nói bậy gì đó? Trên cửa đá có cấm chế, ngay cả Cự Mãng vảy bạc hung tàn kia đều không thể tới gần, sao có thể có ai tới gần được? Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ có thể trốn ở đây lâu như vậy.
“Các ngươi đang nói linh tinh cái gì thế? Đều nhàn rỗi đến mức không có chuyện gì làm hay sao?”
Tạ Lâm Dật quát lớn một tiếng, từ mặt đất đứng lên bày ra uy nghiêm của đại sư huynh.
“Đều vào hết cho ta, không thể nghĩ được cách thì ngoan ngoãn đả tọa, cứ ở đây kêu bậy cái gì?
Những đệ tử sau khi bị răn dạy sôi nổi lui về phía sau, nhường đường cho Tạ Lâm Dật bước tới.
Tạ Lâm Dật đi đến phía sau cửa đá, đến cạnh lỗ nhỏ trên cửa đi lên nhìn, lại thấy được Diệp Linh Lang đang đứng ở xa xa bên ngoài cửa.
Nàng căn bản còn không tới gần, lại còn bị cấm chế đánh trúng liên tiếp lui về phía sau, có cái gì phải sợ?
Hơn nữa… Diệp Linh Lang?
Trên mặt Tạ Lâm Dật lộ ra một nụ cười dữ tợn. Lần trước ở Tây Sơn bí cảnh làm hại hắn mang tiếng, không nghĩ tới ở đây lại đụng tới nàng, quả là oan gia ngõ hẹp!
Hiện giờ nhìn thấy tình cảnh của nàng, trong lòng Tạ Lâm Dật không biết là sung sướng bao nhiêu.
“Diệp Linh Lang ngươi cũng có ngày hôm nay! Ta ở đây nhìn xem nhìn ngươi bị Cự Mãng vảy bạc đ.â.m thành thịt nát! Ngươi chờ c.h.ế.t đi, ta chắc chắn sẽ không mở cửa cho ngươi!”
“Tạ Lâm Dật, nói mồm thì có ý nghĩa gì? Ngươi có bản lĩnh thì ra đây!”
“Diệp Linh Lang, đừng khích tướng ta, vô dụng, ngươi giỏi thì tiến vào đi! Ha ha ha…”
Tạ Lâm Dật lớn tiếng cười nhạo, cười cười, cười được một nửa bỗng nhiên không cười nổi nữa.
_______
(1). Nửa canh giờ chính là một giờ