Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 60: Ngươi nên lên sân khấu biểu diện đi thôi!
Cập nhật lúc: 2025-02-11 11:04:44
Lượt xem: 36
Thấy tất cả mọi người ngây cười, Diệp Linh Lang còn làm bộ vô cùng hâm mộ, kích động nói: “Vì sao ta lại không phải đệ tử Thất Tinh Tông chứ, như vậy ta cũng có thể được chia một ít, quá hâm mộ các ngươi!”
Lúc này Kha Tâm Lan bỗng nhiên duỗi tay vỗ vỗ bả vai Diệp Linh Lang nói: “Muội đúng là không phải là đệ tử Thất Tinh Tông, nhưng muội là muội muội của nàng đó, cha mẹ muội nuôi nàng nhiều năm như vậy, sao nàng chỉ chia cho đệ tử Thất Tinh Tông mà không chia cho muội? Yên tâm đi, muội sẽ có phần.”
Nhát d.a.o này c.h.é.m thật quá siêu!
Diệp Linh Lang kích động nắm tay Kha Tâm Lan: “Sư tỉ nói đúng, Dung Nguyệt tỉ tỉ sẽ không đối với ta như vậy.”
Diệp Dung Nguyệt nhìn Diệp Linh Lang trong lòng vô cùng tức giận, nàng vừa xuất hiện là không có chuyện gì tốt đẹp, đây không phải là đặt nàng lên giá nướng hay sao?
Xích Diễm Quả là một vật tốt như vậy làm sao có thể lấy ra chia cho người khác? Nhưng nàng ở đó nói nhiều như vậy, nếu từ chối thì không phải là mình quá hẹp hòi hay sao?
Lúc này nàng chỉ có thể mong chờ đồng môn của nàng hiểu chuyện một chút mà tự động từ bỏ, như vậy thì sẽ không ảnh hưởng đến mặt mũi của nàng. Thất Tinh Tông vốn dĩ không có quy củ phải chia sẻ với đồng môn bảo bối mà mình đoạt được.
Lúc này, nàng nhìn về phía đồng môn Thất Tinh Tông, chỉ thấy nhóm người này chẳng những không cảm thấy việc chia sẻ bảo vật là không đúng, mà còn vô cùng chờ mong mà nhìn nàng.
Bọn họ điên rồi sao?
Vì thế nàng lại nhìn về phía Tạ Lâm Dật, ngày thường Đại sư huynh đối với nàng vô cùng tốt, che chở nàng khắp nơi, tuyệt đối sẽ không mơ ước bảo bối của nàng.
Ai ngờ, khi nàng nhìn vào ánh mắt của Tạ Lâm Dật, lại vẫn là chờ mong.
Bọn họ làm sao vậy? Chỉ ngắn ngủi mấy ngày không thấy tất cả đều bị điên sao? Trước kia đâu phải như thế!
Lúc này, Diệp Dung Nguyệt đã vô cùng khó xử, trong lòng nàng nóng như lửa đốt, nàng ước gì trở mặt với mấy người này.
Xích Diễm Quả này là nàng tìm được, là nàng trăm cay ngàn đắng mới hái được, không có liên quan tới bọn họ, dựa vào cái gì nàng phải chia cho bọn họ? Thật là đề cao bản thân quá rồi!
“Xích Diễm Quả này là Dung Nguyệt đoạt được, vì sao phải chia cho các ngươi? Khi nàng vất vả chiến đấu các ngươi cái gì cũng không làm, các ngươi lấy đâu ra tư cách đòi nàng chia sẻ Xích Diễm Quả?”
Đúng vào thời khắc khó xử nhất của Diệp Dung Nguyệt, Tư Ngự Thần đã đứng ra.
Diệp Dung Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn với vẻ cảm kích, tình yêu trong mắt lại càng đậm.
Thật ra Diệp Linh Lang đã sớm nhìn thấy Tư Ngự Thần, nam chủ ở đâu cũng có hào quang rất mạnh, quả nhiên không sai.
Tính cách của Tư Ngự Thần vô cùng lạnh lùng, thực lực mạnh mẽ lại một lòng với Diệp Dung Nguyệt, Đại Kim Sơn bí cảnh chính là nơi bọn họ gặp nhau.
Đoạn này cốt truyện trong nguyên tác có miêu tả, cho nên hắn đứng ra nói chuyện cho Diệp Dung Nguyệt cũng không có gì lạ.
Diệp Linh Lang tò mò, đang muốn dò hỏi đây là ai, không nghĩ tới có người đoạt nói trước nàng.
“Ngươi là ai? Chuyện của Thất Tinh Tông ngươi có tư cách gì mà chen vào?” Thái độ của Tạ Lâm Dật ác liệt hỏi.
Diệp Linh Lang cả kinh, đây là sự bài xích tự nhiên của kẻ theo đuôi đối với chính cung hay sao?
Tới đi, vở kịch tương ái tương sát giữa kẻ theo đuôi với nam chủ rốt cuộc cũng tới rồi.
“Đại sư huynh không cần nói vậy, huynh ấy là bằng hữu của muội, trên đường đi vẫn là nhờ có huynh ấy chiếu cố muội.” Diệp Dung Nguyệt nhìn thấy người yêu bị trách móc, nhanh chóng nói chuyện bênh vực Tư Ngự Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-60-nguoi-nen-len-san-khau-bieu-dien-di-thoi.html.]
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“A, hóa ra tỉ tỉ vẫn luôn có người chiếu cố, vậy Tạ sư huynh chẳng phải lo lắng vô ích suốt trên đường hay sao? Hắn còn lo tỉ chậm chạp không tìm thấy đồng môn sẽ phải chịu khổ!”
Diệp Linh Lang nói ra những lời trong lòng của Tạ Lâm Dật, khiến cho nội tâm của hắn tức khắc kích động.
“Đúng vậy, ta lo lắng cho muội suốt, chỉ sợ muội phải chịu khổ, hiện tại nhìn thấy muội khỏe mạnh ta cũng yên tâm rồi.”
“Ta đã nói Tạ sư huynh không cần quá lo lắng rồi, các đệ tử khác của Thất Tinh Tông đều gặp nhau, chỉ có tỉ tỉ không tới, có lẽ đây chính là cơ duyên mà trời cao an bài cho nàng.”
Tạ Lâm Dật ngẩn người, đệ tử Thất Tinh Tông có thủ đoạn riêng để tìm kiếm đồng môn mất tích, cho nên sau khi hắn dùng bảo mệnh phù các đệ tử khác của Thất Tinh Tông có thể nhanh chóng tìm được hắn, cũng vì thế, dù là bọn họ sau khi bị sương mù cuốn vào mới có thể nhanh chóng tập hợp.
Nhưng vì sao Dung Nguyệt lại không tập hợp với bọn hắn? Nhất định là có người ép nàng, không phải thì cũng dụ dỗ nàng, nếu không nàng nhất định sẽ tập hợp với đồng môn.
Vì thế, Tạ Lâm Dật tràn ngập hận ý nhìn về phía Tư Ngự Thần.
“Ngươi đã làm gì sư muội của ta? Vì sao nàng lại chậm chạp không có hội hợp với chúng ta? Ngươi đừng nói linh tinh, Thất Tinh Tông có thủ đoạn đặc biệt có thể tìm kiếm đồng môn.”
Nghe được lời này, sắc mặt của Diệp Dung Nguyệt trở nên trắng nhợt, thật ra nàng là cố ý không muốn tập hợp với bọn họ.
Tiền Trần Kính nói cho nàng vị trí của Xích Diễm Quả, nơi nàng muốn tới rất nguy hiểm, nàng không muốn mang theo đồng môn tới dấn thân vào nguy hiểm, hơn nữa, một mình thì dễ làm việc hơn, cho nên nàng mới không để ý tới những tín hiệu đó mà đi trước một mình, gặp Tư Ngự Thần là hoàn toàn ngoài ý muốn.
Nàng không nghĩ tới việc Tạ Lâm Dật sẽ lộ ra chuyện này, hôm nay hắn rốt cuộc bị làm sao? Ngày thường tìm mọi cách giữ gìn mình, thế mà hôm nay Diệp Linh Lang vừa mới châm ngòi thổi gió hắn đã lập tức phối hợp theo, hắn là bị trúng độc của Diệp Linh Lang hay sao? Không phải là hắn thay lòng đổi dạ đấy chứ?
“Đại sư huynh, việc này không liên quan đến Ngự Thần, là muội bị sương mù cuốn vào, ngọc giác liên lạc bị mất, cho nên mới không có cách nào để hội hợp cùng mọi người.”
“Dung Nguyệt, vì sao muội mở miệng ngậm miệng đều nói chuyện thay cho hắn? Lại còn nói dối vì hắn nữa? Đệ tử Thất Tinh Tông bị mất ngọc giác chỉ sau một khoảng thời gian sẽ tự hủy, nhưng bên này bọn ta không thấy tin tức ngọc giác của muội bị hủy đâu!”
Diệp Dung Nguyệt ngẩn người, nàng vừa mới sốt ruột muốn nói dối để lấp liếm, không nghĩ tới đã bị đại sư huynh tìm ra sơ hở, ngày thường không thấy hắn thông minh như vậy!
Diệp Linh Lang cũng ngẩn ra, nàng không nghĩ tới sức chiến đấu của Tạ Lâm Dật lại mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa, đầu óc của hắn trong tình huống như vậy có thể tỉnh táo mà phát hiện sơ hở trong lời nói của Diệp Dung Nguyệt, quả là lợi hại!
Có thể đây gọi là sức mạnh tình yêu đi, tất cả mọi việc liên quan đến Diệp Dung Nguyệt, Tạ Lâm Dật vĩnh viễn không hàm hồ.
“Ngươi nói đi! Ngươi đi với sư muội của ta rốt cuộc là có ý xấu gì? Nếu ngươi không nói chúng ta sẽ không khách khí với ngươi!”
Ta Lâm Dật cho rằng Diệp Dung Nguyệt không hội hợp với bọn hắn là do Tư Ngự Thần, vì thế, hắn ý vảo bọn họ người đông thế mạnh, chuẩn bị trực tiếp đánh Tư Ngự Thần.
Chỉ thấy Tư Ngự Thần cười lạnh một tiếng, không hoang mang chút nào nói: “Tại hạ là Tư Ngự Thần của Côn Ngô Thành, không biết vị đệ tử Thất Tinh Tông này đối với ta không khách khí thế nào đây?”
Hắn vừa nói ra, toàn trường đều hít một hơi, hết đợt này đến đợt khác.
Tư Ngự Thần của Côn Ngô Thành, đó chính là thủ tịch đại đệ tử của Côn Ngô Thành đó! Có thiên phú cao nhất toàn bộ tu tiên giới, thực lực siêu mạnh, là người có hy vọng phi thăng nhất.
Tư Ngự Thần chính là một tồn tại giống như tòa núi lớn mà bọn họ phải ngước nhìn.
Thật là tốt rồi, lời nói tàn nhẫn của Tạ Lâm Dật đã nói ra, kết quả lại đá tới ván sắt vừa dày vừa nặng, hắn phải làm sao để xuống bậc thang bây giờ.
Lúc này, tất cả mọi ánh mắt chờ mong đều hướng về phía Tạ Lâm Dật.
Ngươi nên lên sân khấu biểu diễn đi thôi!