Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 66: Ngươi là người xấu nhất ta từng gặp
Cập nhật lúc: 2025-02-13 08:07:52
Lượt xem: 28
Vì thế, Tuyết Linh Quả tức giận chạy từ ảo cảnh ra, vọt tới phía trước bọn Diệp Linh Lang.
Nó đã ra tới rồi, nó không tin bọn họ còn không bắt. Loài người vĩnh viễn tham lam.
“Này, ngươi muốn phản bội quy phục địch nhân hay sao?”
Phản cái đồ quỷ nhà ngươi, ta đang dùng sinh mệnh để dụ dỗ ngươi đó! Hôm nay ta cần phải bắt được ngươi!
Trước khi Tuyết Linh Quả vọt tới phía trước Diệp Linh Lang, xúc tu nho nhỏ vung lên, đạp lên đầu gối của nàng, sau đó nhanh chóng chạy trốn, nhanh đến mức khiến người ta không phản ứng lại được.
Diệp Linh Lang bị nó làm cho tức cười, nàng đã định tha cho nó, nó còn dám đến khiêu khích.
Được, làm cho nó biết được thế nào là thế gian hiểm ác.
Khóe môi của Diệp Linh Lang cong lên, lộ ra một nụ cười đáng yêu ngọt ngào.
“Củ cải béo, ta cho ngươi thời gian ba giây ngươi mau chạy, sau ba giây ta sẽ tới bắt ngươi!”
Tuyết Linh Quả vừa thấy người này vừa thù dai lại vừa tham lam, nàng khống chế không được dục vọng rồi, nó phải thành công, nó vui vẻ đến mức muốn bay lên.
“Ba, hai, một!”
Diệp Linh Lang vừa mới đếm xong, móc ra từ nhẫn một cái s.ú.n.g b.ắ.n phù, đây là một thiết kế nàng vẽ ra nhờ tam sư tỉ đích thân chế tạo, tổng cộng thử mười cái, cuối cùng chỉ để lại một cái chế tạo thành công nhất cũng là tốt nhất.
Thứ này nàng còn chưa từng dùng đâu, nghĩ lại thật là vui, đây chính là lúc chứng minh uy lực của nó.
Thịch thịch thịch…
Diệp Linh Lang ấn liên tiếp thật nhiều phát, mỗi một phát b.ắ.n ra đều rất chuẩn, nhưng củ cải béo tuy béo lại rất linh hoạt, nàng chưa b.ắ.n trúng nhát nào, nhìn giống như là mấy năm nay đã quen với việc dụ địch thâm nhập, nghiệp vụ năng lực thật quá cao.
Lá bùa của Diệp Linh Lang b.ắ.n tới, Tuyết Linh Quả trốn điên cuồng trên dưới trái phải, đó là thứ gì, thật lợi hại quá đi! Tốc độ thật sự nhanh không chịu nổi!
Nếu không phải tốc độ của nó là ưu thế lớn nhất, nó đã bị b.ắ.n trúng rồi.
Con nhóc hư đốn này làm sao sẽ có đồ vật quý hiếm như vậy?
Nó còn đang oán giận, Diệp Linh Lang đã bắt đầu đợt công kích thứ hai, thịch thịch thịch, Tuyết Linh Quả sợ tới mức nhảy nhót lung tung tránh né, lần này càng mạo hiểm hơn, thiếu chút nữa nó đã bị đánh trúng.
Cứ tiếp tục chơi như vậy nó sớm muộn sẽ bị đánh trúng, vì thế Tuyết Linh Quả lập tức quyết định, nó không chơi nữa!
Cho là bọn họ may mắn đi, nó lần này sẽ buông tha cho họ!
Diệp Linh Lang nháy mắt đã cảm thấy được ý đồ của Tuyết Linh Quả, nàng cong môi cười, nhưng nàng không muốn buông tha cho nó.
Nàng vốn đang muốn lấy nó để luyện tập b.ắ.n súng, thấy nó muốn chạy trốn, nàng đã động thủ.
Lòng bàn tay của nàng vừa nhấc lên, ánh sáng màu xanh lục nhanh chóng tụ lại, Đại Trọng Sinh Thuật!
“Bang” một tiếng, Tuyết Linh Quả nháy mắt ngã xuống đất, đầu đập xuống đất làm vỡ vỏ trái cây, đau đến mức kêu ầm ĩ.
Đang yên đang lành, sao nó lại bị té ngã? Lúc bị ngã còn cảm thấy chân giống như không nghe lời nó.
Tuyết Linh Quả bò dậy cúi đầu nhìn thấy, sau đó kêu lên như điên.
“A a a…”
Nó vốn chỉ có ba cái chân, vì sao hiện tại ở phía dưới thân thể lại có thêm ba cái chân nữa, hiện tại biến thành sáu chân?
Bảo sao nó chạy không được, Diệp Linh Lang đắc ý nâng lên s.ú.n.g b.ắ.n phù của nàng, thịch thịch thịch, ba phát đều trúng, hoàn mỹ.
Sau đó, nàng vẽ một cái bùa, bùa này với bùa trên người Tuyết Linh Quả hút lẫn nhau, kéo Tuyết Linh Quả từ từ ra khỏi ảo cảnh.
Bị bùa đánh trúng không động đậy được, lại thấy chính mình bị kéo ra ngoài, Tuyết Linh Quả khóc “oa oa”, thanh âm giống như giọng trẻ con tức giận.
“Trên đời sao lại có người xấu như ngươi chứ? Ngươi đã làm gì ta? Ta vì sao lại mọc thêm mấy cái chân vậy?”
“A, hóa ra ngươi có thể nói!”
“Đương nhiên là ta biết nói! Ta chỉ khinh thường giao lưu với nhân loại ngu xuẩn các ngươi thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-66-nguoi-la-nguoi-xau-nhat-ta-tung-gap.html.]
“Ồ, vậy ngươi sắp thành đồ ăn của nhân loại ngu xuẩn rồi!”
“Ngươi sẽ không ăn ta đấy chứ? Huhuhu…”
“Ngươi không phải là không muốn sáu chân hay sao? Trước tiên ta giúp ngươi ăn ba cái chân, giúp ngươi khôi phục một chút.”
“Không được, nhỡ đâu ngươi ăn nhầm phải chân thật thì biết làm sao?”
“Vây thì ngươi chỉ cần làm quen với mấy cái chân giả để dùng là được rồi, cũng có khác gì đâu?”
“Không giống nhau! Ngươi thật sự quá xấu, ngươi là người xấu nhất ta từng gặp, huhuhu…”
Diệp Linh Lang nhìn dáng vẻ sợ hãi của nó nhịn không được mà cười, lúc nãy là ai kiêu ngạo như vậy, hết lần này tới lần khác dụ dỗ khiêu khích nàng? Buông tha một lần còn không biết đủ.
Sau khi Diệp Linh Lang kéo nó ra khỏi phạm vi ảo cảnh thì duỗi tay ra bắt nó, nhưng tay còn chưa đụng tới nó, một cái kiếm từ bên trong ảo cảnh bay ra, vừa hung tàn vừa độc ác đ.â.m về phía nàng.
“Tiểu sư muội, cẩn thận!”
Diệp Linh Lang nhanh chóng thu tay lại, vì thế thanh kiếm kia dừng lại ở giữa nàng và Tuyết Linh Quả, còn làm xước da của Tuyết Linh Quả, nếu không phải nàng phản ứng nhanh thì bị xước chính là tay của nàng.
Kiếm này có mang theo sát khí, người này không có ý tốt.
Diệp Linh Lang thu hồi trạng thái đùa giỡn, ngẩng đầu nhìn về phía kiếm đ.â.m tới, đồng thời lợi dụng phù văn dùng sức thu lại, cuối cùng vẫn thu được Tuyết Linh Quả về trong tay nàng.
Nàng cảm thấy lòng bàn tay của Củ cải béo còn đang run bần bật, nhìn dáng vẻ giống như là bị dọa cho choáng váng.
Nàng vỗ vỗ đầu nó, thuận tay dán cho nó một lá bùa spa, sau đó thu nó vào trong túi.
Bên trong ảo cảnh đi ra một người, khuôn mặt hắn lạnh băng, trong mắt mang theo sát khí. Hắn mặc một cái cẩm y có hình trăng non, trên cổ tay áo còn thêu một ánh trăng màu tím, là người của Ẩn Nguyệt Cung!
Sau khi hắn đi ra, phía sau còn có vài đệ tử Ẩn Nguyệt Cung, mỗi người đều có kiếm trong tay, nhìn rất là không tốt.
Cùng là người Ẩn Nguyệt Cung, vì sao bọn Vũ Tinh Châu nhìn giống với danh môn chính phái, mà nhóm người này lại giống với tà ma ngoại đạo như thế?
Nhưng nhìn vào quần áo họ mặc, địa vị của người cầm đầu này ở Ẩn Nguyệt Cung nhất định là không hề thấp, hơn nữa còn cao hơn so với Vũ Tinh Châu.
“Giao Tuyết Linh Quả ra đây!”
“Dựa vào cái gì?”
“Nếu các ngươi không muốn sống nữa, ta đây cũng không nhiều lời, g.i.ế.c các ngươi thì Tuyết Linh Quả cũng sẽ rơi vào tay ta.”
“Nghe nói Ẩn Nguyệt Cung là danh môn chính phái, mà ngươi vừa há mồm đã muốn g.i.ế.c người đoạt bảo?”
“Ẩn Nguyệt Cung đương nhiên là danh môn chính phái, chỉ cần các ngươi đều chết, chuyện ác như g.i.ế.c người đoạt bảo này sẽ không tính đến Ẩn Nguyệt Cung.”
Người nọ vừa nói xong đã thu trường kiếm về trong tay, chuẩn bị động thủ.
Quý Tử Trạc và Kha Tâm Lan, còn có Đông Phương Tẫn ba Kim Đan che lên trước mặt mấy người Trúc Cơ Diệp Linh Lang, bọn họ cũng rút ra trường kiếm của mình làm tư thế chuẩn bị đánh nhau.
“Dù sao cũng phải đánh nhau, không bằng báo danh trước đã?”
“Không cần, các ngươi loại tán tu này không xứng được biết.”
Diệp Linh Lang cười.
“Ta chỉ sợ ngươi không biết tên của ta, đến c.h.ế.t cũng không biết ai g.i.ế.c ngươi.”
Người kia nheo mắt lại.
“Chỉ bằng các ngươi sao?”
“Đúng vậy, chỉ bằng chúng ta.”
“Ẩn Nguyệt Cung, Liễu Nguyên Húc.”
Liễu Nguyên Húc vừa báo tên, mấy người Quý Tử Trạc đã bị kinh sợ, bọn họ thế mà lại gặp Liễu Nguyên Húc.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Mà lúc này, tiểu sư muội không biết sợ là gì của bọn họ đã lớn tiếng nói to tên tuổi của nàng.
“Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang.”