Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 72: Tiểu sư muội, muội nghe ta giải thích!

Cập nhật lúc: 2025-02-14 09:17:51
Lượt xem: 28

Bọn người Diệp Linh Lang mỗi người đều dán hai tấm gia tốc phù, dùng tốc độ siêu nhanh đi theo con bướm cuối cùng vọt theo vào trước khi cửa Sinh Mệnh đóng lại.

Đi vào đến nơi, sức sống mãnh liệt nháy mắt ập vào trước mặt, khiến cho người ta có một loại cảm thụ không giống bình thường, khó có thể miêu tả được.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi mệt mỏi trên người bọn họ giống như được giảm bớt, nội tâm nôn nóng cũng được chữa khỏi, thống khổ trong lòng cũng biến thành hư ảo.

Trước mắt là một mảnh rừng xanh bát ngát, trong rừng truyền đến hương hoa thơm, tiếng chim hót, trên mặt đất linh hoa sáng lấp lánh nở khắp nơi, trên cây kết quả bốn phía đều là linh quả, ngay cả trong không khí cũng đều tràn ngập mùi hương của linh khí.

Bọn họ giống như lạc tới tiên cảnh.

Trong khi mọi người còn đang cảm thán, “oa” một tiếng khóc lớn đem bọn họ trở lại hiện thực.

Chỉ thấy Béo Đầu đang ôm đầu ngồi trên vai Diệp Linh Lang gào khóc, vừa khóc vừa trừng mắt nhìn sáu chân của nó nhìn vô cùng ấm ức.

Vì thế Diệp Linh Lang mang theo mọi người tìm chỗ hạ xuống đất, tìm một nơi thoải mái ngồi xuống

“Mọi người từng người kiểm tra thương thế một chút, ta kiểm tra Béo Đầu một chút.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Đều tại ngươi hết! Nếu không phải ngươi thì ta đâu bị cạo đầu?”

“Nếu ta không cạo đầu ngươi, cái thứ dịch dính dính đó của con sâu có thể đục rỗng ngươi!”

Thật sự là quá ghê tởm, chất nhầy màu xanh lục mà sâu lông phun ra đều là những con sâu nhỏ xíu, làm ăn mòn một mảnh lớn đầu của Béo Đầu.

Nếu không phải là nàng quyết đoán, một cái quả lớn như Béo Đầu như vậy chớp mắt sẽ còn mỗi cái hạt.

“Đó cũng là tại ngươi! Ta sớm bảo ngươi đi mà ngươi không đi! Nhất định phải thọc một kiếm vào người ta, thọc không xong còn dùng bùa đi nổ của người ta, sao lại có người xấu như ngươi chứ!”

“Béo Đầu, đây hình như là ý tưởng của ngươi chứ?”

“Ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút.”

“Có thể nói có nghĩa là đã nghĩ tới, như thế có nghĩa là tâm địa không tốt! Không nghĩ tới, hóa ra ngươi cũng không phải là một cái quả tốt!”

“Ngươi mới không phải quả tốt!”

“Ta căn bản không phải quả!”

Béo Đầu ôm đầu khóc càng to.

Nó đánh không lại, trốn không thoát, đến giờ còn cãi nhau cũng không thắng, nó không muốn ở cùng Diệp Linh Lang.

“Được rồi đừng khóc, để ta chữa trị cho ngươi một chút.”

“Cái này cũng chữa được sao?”

“Có gì không thể chữa? Ta có thể làm ngươi mọc thêm mấy chân, thì đầu bị cạo đi cũng có thể mọc trở lại.”

Béo Đầu ngừng không khóc nữa, kích động nắm lấy tay áo của Diệp LInh Lang.

“Vậy ngươi còn không mau làm!”

Mười lăm phút sau.

Một tiếng khóc còn thảm thiết hơn vang vọng khắp cánh rừng.

“Đây là ngươi cố ý phải không? Bảo ngươi chữa đầu cho ta chứ ai bảo ngươi thêm m.ô.n.g cho ta? Huhuhu… từ trước tới giờ chưa thấy trên đầu quả có mông!”

“Đây sao là cái m.ô.n.g được? Chỉ là tay run lên nên lúc sửa không được phẳng phiu, lồi lên hai chỗ thôi mà!”

“Hai chỗ lồi lên còn không phải là m.ô.n.g sao?”

Béo Đầu nói xong còn xoay người cong lưng lộ ra m.ô.n.g của nó, quả thật có hai khối nhỏ lồi lên, rất giống cái đầu mới của nó!

Một màn này khiến Diệp Linh Lang kinh hãi, mà Quý Tử Trạc ở một bên lập tức phì cười, ngay cả Hoa Thi Tình cũng nhịn không được.

“Tiểu sư muội, thủ công của muội có hơi kém thật.”

“Thấy không? Sư tỉ của ngươi cũng không nói thay ngươi đâu!”

“Làm cái gì? Ta đã chữa cho ngươi đã là tốt lắm rồi! Nếu không ngươi lại cạo thêm một lần nữa đi!”

“Oa oa…!” Béo Đầu ôm đầu mới khóc rống lên.

“Ầm ĩ muốn chết!”

“Tiểu sư muội, hay là ta tới sửa chữa chỗ bị dư thừa được không? Sau đó muội lại dùng Đại Trọng Sinh Thuật để giúp nó mọc ra một lớp da bên ngoài đ!”

Hoa Thi Tình nói xong, Béo Đầu vô cùng vui sướng nhảy vào lòng nàng, giơ đầu lên để nàng sửa gọt, dáng vẻ nịnh nọt khiến cho người ta muốn đánh cho nó một trận.

Diệp Linh Lang trừng mắt liếc nó một cái: “Được rồi!”

Mười lăm phút sau.

“Yeah Yeah! Vui đến nỗi muốn nhảy một bài!”

Thân thể to mọng của Béo Đầu đã được sửa đẹp đẽ, đang chuẩn bị nhẹ nhàng nhảy múa, sau đó sáu cái chân không nghe lời rối hết cả vào nhau, sau đó té ngã một cái, làm cho da vừa mới mọc lại bị xước một vết.

Sau đó, nó lại ngồi xuống đất khóc rống lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-72-tieu-su-muoi-muoi-nghe-ta-giai-thich.html.]

“Khóc nữa ta thật sự hầm ngươi đó!”

“Chân của ta, ngươi còn không sửa lại chân cho ta!”

“Được rồi được rồi, sửa thì sửa!”

Diệp Linh Lang bắt Béo Đầu lại, đặt ở trên một cái cọc nhỏ, rồi lấy ra một cái d.a.o nhỏ chuẩn bị cắt bỏ chân của nó.

“Chờ chút! Ngươi không cắt sai đó chứ!”

“Không đâu, chân mới với chân cũ ta vẫn phân biệt được.”

“Không được, ta không tin ngươi, ta muốn kiểm tra một chút.”

Béo Đầu ngồi ngay ngắn, thấy Diệp Linh Lang tạo ra một luồng ánh sáng xanh lục bao vây ba cái chân, sau đó nó lập tức chỉ vào ba cái kia hét lên.

“Ta đã nói ngươi bị nhầm rồi, ba cái này mới đúng!”

Đôi mắt Diệp Linh Lang nhíu lại, để sát vào Béo đầu.

“Ba cái chân này, một cái đã bị xẻ ra, hai cái khác đều dùng đến nỗi có chai rồi, ngươi bảo ta ba là cắt bỏ ba cái chân ta mới làm cho ngươi đúng không?”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Đúng thế!” Béo Đầu mạnh miệng nói: “Đại Trọng Sinh Thuật của ngươi không tốt lắm, chân mới làm ra không tốt bằng chân cũ, không trắng nõn cũng không xinh đẹp.”

“Ngươi nói lại cho ta nghe?”

“Đại Trọng Sinh Thuật của ngươi quá lợi hại, ta thích mấy cái chân mới ngươi tạo cho ta, chưa bị mòn lại dùng không khác gì mấy cái chân cũ, cho nên ta mới có thể không phân biệt rõ, ta muốn mấy cái chân mới! Giúp ta cắt bỏ mấy cái chân cũ đi!”

“Nói thế mới nghe được chứ!”

Diệp Linh Lang cầm d.a.o nhỏ cắt bỏ mấy cái chân chũ của Béo Đầu, lại làm cho da trên đó mọc thêm vào vết cắt.

Sau khi chuẩn bị thật tốt, nàng nhìn những mảnh vụn đầy đất mới nghiêm túc suy nghĩ.

“Thất sư huynh.”

Bỗng nhiên bị Diệp Linh Lang gọi tên, Quý Tử Trạc run cả người, có một dự cảm không tốt lắm.

“Làm sao thế?”

“Vì sao huynh không đánh lại Liễu Nguyên Húc?”

Quý Tử Trạc cả kinh nói: “Hắn là Nguyên Anh, ta mới Kim Đan, làm sao có thể đánh nhau với hắn?”

“Đánh vượt cấp đi! Lần trước không phải muội đã đánh bại Tạ Lâm Dật sao?”

“Có thể giống nhau hay sao? Tạ Lâm Dật là phế vật!”

“Nói đến cùng vẫn là tại huynh chưa đủ mạnh!”

….

Quý Tử Trạc im lặng một nhát, mắt thấy Diệp Linh Lang cầm một đống đồ vật đi đến chỗ hắn, hùng hùng hổ hổ không có ý tốt gì hết.

“Tiểu sư muội, muội nghe ta giải thích!”

“Không cần giải thích!”

Giây tiếp theo, Diệp Linh Lang dùng tay véo đùi của Quý Tử Trạc một cái.

“A..”

“Um”

“Ọe…”

“Khụ khụ khụ…” Quý Tử Trạc vuốt vuốt yết hầu của mình không ngừng ho khan: “Tiểu sư muội, muội vừa ném vào miệng ta cái gì đó?”

“Ăn ngon không?”

“Hơi mặn một chút”

“Có cảm giác được trong cơ thể có một luồng linh khí rất lớn đang lan tràn khắp người?”

“Ồ! Đúng là có nè!”

“Có cảm giác cả người muốn bay lên, cái cảm giác tiên khí bay bay ấy?”

“A, thật sự có!”

“Vậy sao huynh còn không mau tu luyện đi, xem có thể đột phá thêm một tầng hay không!”

“Được!” Quý Tử Trạc nhanh chóng xếp bằng đả tọa, đang chuẩn bị vận chuyển linh lực, hắn bỗng nhiên mở to mắt hỏi: “Tiểu sư muội, muội rốt cục là cho ta ăn cái gì?”

“Chân của Béo Đầu nhiều năm chưa rửa.”

!!!

Dạ dày của Quý Tử Trạc sôi trào, nội tâm hỏng mất, đầy mặt đều là tuyệt vọng.

Ngày thứ ba đệ tử Thất Tinh Tông rời đi, ngày đầu tiên đệ tử Ẩn Nguyệt Cung rời đi, nhớ bọn họ quá!

Loading...