Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 74: Ta là ai? Ta từ đâu tới?
Cập nhật lúc: 2025-02-14 09:17:55
Lượt xem: 29
Chỉ thấy thấy ở phía trên trung tâm thánh quang, chính con bướm khô đang tiến hành nghi thức lấy tốc độ cực nhanh, sức mạnh cực lớn cùng nhau đ.â.m về trung tâm. Ở vị trí trung tâm, những con bướm khô khốc va chạm với nhau trong khoảnh khắc hóa thành vô số bột phấn, bay xuống dưới.
Thánh quang nhanh chóng bị dập tắt, linh lực cũng không còn, lực lượng sinh mệnh cũng biến mất hoàn toàn, giống như vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Nhưng khi giấc mộng này kết thúc, tất cả mọi người đã thu hoạch được rất nhiều.
Nhị sư tỉ, tam sư tỉ cùng tứ sư tỉ của nàng đều ngưng tụ đủ linh khí, tu vi đã tới điểm đột phá, chỉ cần cho các nàng một hoàn cảnh thích hợp, các nàng lập tức có thể ngồi xuống để thử!
Đột phá thành công Nhị sư tỉ sẽ đạt tới Kim Đan hậu kỳ, mà Tam sư tỉ cùng với Tứ sư tỉ đều có thể tới Kim Đan kỳ. Khi đến Kim Đan kỳ các nàng có thể về bí cảnh Thanh Huyền Tông tu luyện, đến lúc đó lại không cần vất vả nguy hiểm ở ngoài cùng người khác đoạt tài nguyên giống như tán tu.
Mà Thất sư huynh Quý Tử Trạc của nàng càng ghê gớm, khi thánh quang biến nhất đã trực tiếp đột phá lên Kim Đan trung kỳ, toàn bộ quá trình không đến nửa canh giờ, nhanh đến mức làm cho người khác nghẹn họng nhìn trân trối.
Đông Phương Tẫn đồng hành cũng thành công đột phá bình cảnh bị dừng lại lúc trước, đã có thể tiếp tục tu luyện.
Ngay cả Béo Đầu, cái đầu vốn chỉ là lá xanh mướt, hiện giờ đã nở ra một đóa hoa trắng nhỏ, treo ở trên đầu rất xinh đẹp.
Chỉ có Diệp Linh Lang, cho dù hấp thu lượng linh khí rất lớn và được tắm gội thánh quang, nhưng vẫn chưa tích lũy được đến điểm đột phá, vẫn ở Trúc Cơ sơ kỳ.
Không có cách nào khác, ba linh căn của nàng đều phải tu dưỡng, cái này cũng đều quý giá, thế nên tốc độ chậm hơn người khác rất nhiều.
Nhưng nàng nghĩ ở một góc độ khác, nàng là người được lợi nhất ở lần tắm gội thánh quang này, bởi vì mọi người đều tới đỉnh điểm mà chưa kịp đột phá, cho nên cũng không có cách nào hấp thu chỗ dư thừa, mà nàng từ đầu tới cuối đều hấp thu, một giây cũng không dừng lại.
Nàng không vội, con đường tu tiên chầm chậm mà tiến bộ, dù sao cũng có một ngày sẽ đột phá.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Hơn nữa, không đột phá cũng không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của nàng. Tạ Lâm Dật đã là Kim Đan, Liễu Nguyên Húc cũng là Nguyên Anh, còn không phải bị một Trúc Cơ như nàng hành hung hay sao!
Lúc này, thánh quang đã hoàn toàn biến mất, cảnh tượng trong biển linh hoa rốt cuộc rõ ràng hiện ra trước mặt đám người Diệp Linh Lang.
Chỉ thấy ở giữa biển hoa có ngồi một người, hắn mặc một bộ áo bào trắng, có một đầu tóc bạc, chòm râu thật dài với một khuôn mặt già nua.
Hắn nhắm hai mắt ngồi ở chỗ kia, cực kỳ giống với ông cụ già ở trong nhà người bình thường, nhìn vừa thân thiết vừa gần gũi.
Bọn người Diệp Linh Lang hai mặt nhìn nhau nghi hoặc đi tới chỗ vị lão gia kia.
“Các ngươi đi đâu?” Béo Đầu hỏi.
“Đã đi vào địa bàn của người ta rồi, không bái kiến lão gia gia một chút sao?” Diệp Linh Lang đáp.
“Đừng đi, đi cũng vô dụng, ông ấy sẽ không quan tâm đến ngươi.”
Tuy Béo Đầu nói như vậy, nhưng khi Diệp Linh Lang đi qua, nó cũng đi theo.
“Vì sao?”
“Ông ấy ngồi ở đây từ rất lâu rồi, kể từ khi ta hiểu chuyện ông ấy đã ở đây, ta hỏi qua những sinh linh ở đây, chúng nó cũng không biết lão gia gia này đến đây từ lúc nào, chỉ biết khi chúng nó ở đây thì lão gia gia đã ở, hơn nữa vẫn ngồi ở chỗ này không nhúc nhích rất nhiều năm rồi.”
“Vậy ông ấy đã c.h.ế.t hay vẫn còn sống?”
“Không biết được, chúng ta bò lên, cũng chạm qua ông ấy, nhưng ông ấy vẫn không nhúc nhích.”
“Cho nên các ngươi ở bên ngoài treo quả trên cây dụ dỗ người ta qua đó hái, sau đó thiết lập ảo cảnh gạt người đi vào, lại đem người bán cho con sâu róm kia để nó biến người ta thành con bướm khô, sau khi thu thập được chín con thì mở ra được nghi thức này, sau đó đạt được lực lượng thánh quang?”
“Đúng vậy! Vì lừa người tiến vào đây, chúng ta cố ý đem những trái cây ở trong này ra ngoài treo! Ngươi cũng không biết sau khi được tắm gội thánh quang thì các loại trái cây ở nơi này đều có linh trí, tìm được trái cây không có linh trí ra bên ngoài gạt người ta vô cùng khó khăn! Kết quả ngươi lại hái hết, tức c.h.ế.t ta!”
Diệp Linh Lang sửng sốt.
“Các loại trái cây ở nơi này đều có linh trí giống ngươi ư?”
Cmn! Như thế chẳng phải là có một đám Béo Đầu ngốc nghếch mỗi ngày đều cùng nhau làm mấy chuyện ngu xuẩn hay sao?
“Cũng không phải, chúng nó chỉ là mới có linh trí, chỉ là có một chút ý thức, có thể hấp thụ linh khí để từ từ tu luyện, rất chậm rất chậm, đạt tới trình độ lợi hại giống như ta đây, toàn bộ cửa sinh mệnh chỉ có mỗi mình ta thôi, độc nhất vô nhị!” (1)
“Hóa ra là sự tự tin mê muội của ngươi đến từ cái này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-74-ta-la-ai-ta-tu-dau-toi.html.]
“Cái gì mà mê muội?”
“Béo Đầu, những động vật nhỏ đến đó tham gia nghi thức cũng có thể nói giống như ngươi sao?”
“Không đâu, ở đây chỉ có mỗi một mình ta là một linh quả biết nói chuyện, cho nên nhiệm vụ ra ngoài gạt người chỉ có một mình ta có thể làm.”
“Cho nên, ngươi không thấy có gì kỳ lạ hay sao?”
“A? Kỳ lạ cái gì?”
“Ở nơi này của các ngươi cho dù là động vật hay thực vật, cũng không có người, vì sao chỉ có ngươi biết nói tiếng người? Cứ cho là ngươi sinh linh trí cũng không thể có chuyện trời sinh sẽ biết tiếng người đi!”
Béo Đầu kinh ngạc há to miệng, hai đôi mắt mở tròn xoe.
“Đúng vậy, vì sao ta lại biết nói tiếng người?”
Béo Đầu kích động nhảy dựng lên, vội vàng bắt lấy quần áo của Diệp Linh Lang.
“Ta là ai? Ta từ đâu tới đây? Thân thế của ta có phải là có vấn đề gì hay không? Ta thật sự là một cái linh quả sao? Trời ơi! Ta… Ta chẳng lẽ căn bản không phải là ta?”
Béo Đầu càng nói càng xúc động, càng ngày càng sợ hãi, cả quả đều không thích hợp.
Mắt thấy tinh thần của Béo Đầu trở nên thác loạn, thậm chí còn hoài nghi bản thân, Diệp Linh Lang mau chóng xách lưng của nó ném tới trước mặt Quý Tử Trạc.
“Ngươi có phải Tuyết Linh Quả hay không, thất sư huynh của ta có quyền lên tiếng nhất, rốt cuộc huynh ấy đã ăn rồi!”
…
Béo Đầu đối diện với Quý Tử Trạc, trầm mặc một lát.
“Ngươi chắc chắn là Tuyết Linh Quả, rốt cuộc ngươi đúng là rất bổ, hơn nữa, nếu ngươi không phải là thực vật, tiểu sư muội của ta sao có thể dùng pháp quyết Mộc hệ Đại Trọng Sinh Thuật để làm cho ngươi mọc thêm chân, dài thêm đầu được?”
Nghe được lời này, Béo Đầu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra Béo Đầu vẫn là Béo Đầu.
“Nhưng mà…”
Béo Đầu cả kinh, lại khẩn trương, chẳng lẽ còn có gì thay đổi sao?
“Ngươi có thể làm một Tuyết Linh Quả thích sạch sẽ được không?”
…
Béo Đầu đột nhiên nổi giận, nó chỉ vào Quý Tử Trạc nói: “Về sau cho dù ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng sẽ không cho ngươi ăn một ngón chân!”
“Quý Tử Trạc cũng bực: “Cho dù ngươi băm chân xuống rồi rửa sạch sẽ trộn mật ong trộn đường, nó cũng không ra gì hết!”
Cãi nhau một trận lưỡng bại câu thương (2)
Vì tránh cho bọn họ thương tổn lẫn nhau, Diệp Linh Lang vội vàng đem Béo Đầu đến phía trước Lão gia gia kia.
Không biết vì sao, khi đi dến phía trước ông ấy, giống như mọi khắc khẩu hay tiếng ồn ào trên thế gian này lập tức biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh lớn lao.
Lúc này, Kha Tâm Lan duỗi một ngón tay chạm vào mũi của lão gia gia, sau đó nàng kinh ngạc thu trở về.
“Ông ấy vẫn thở!”
Lão gia gia này không ngờ vẫn còn sống!
Tất cả mọi người thu hồi dáng vẻ vừa nãy còn vui cười, trở nên cung kính cẩn thận hơn.
_______________
(1) Độc nhất vô nhị: Có một không hai
(2) Lưỡng bại câu thương: Hai bên đều tổn thất, không ai được lợi, không ai thắng