Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 75: Cứu ta! Cứu ta! Ta sẽ không bao giờ chạm linh tinh nữa!
Cập nhật lúc: 2025-02-14 09:17:57
Lượt xem: 29
“Thưa ông, bọn cháu tự tiện xâm nhập quấy rầy sự thanh tịnh của ông, rất là xin lỗi, xin ông đừng trách.”
Sau khi Diệp Linh Lang nói, lão gia gia trước mặt không có chút phản ứng nào.
“Ta đã bảo rồi, ông ấy sẽ không quan tâm đến ngươi, ông ấy chẳng để ý tới ai hết, các ngươi không cần phí sức.”
Béo Đầu nhảy dựng lên, ngồi ở đầu gối của lão gia gia, dáng vẻ cực kỳ giống ông nội ôm cháu nội, hình ảnh đó nhìn vô cùng hài hòa.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Quý Tử Trạc hỏi.
“Không biết, đi dạo loanh quanh nhìn xem có thu hoạch gì không, nếu như không có thì chúng ta rời khỏi đây đi nơi khác kiếm tiền, a không, đi nơi khác rèn luyện đi!”
Diệp Linh Lang nói xong liền bắt Béo Đầu đang ngồi trên đầu gối lão gia gia lên.
“Này, Béo Đầu, nơi này của các ngươi còn có đồ tốt gì hay không?”
“Đồ tốt nhất ở nơi này của chúng ta chính là thánh quang, các ngươi đã được thánh quang gột rửa rồi, còn lại cũng không có gì tốt cả.”
“Ta thấy điều kiện ở nơi này của các ngươi rất tốt, không nghèo túng giống như ngươi nói.”
“Nếu nơi này của chúng ta không nghèo, thì làm sao ta có thể đánh lộn với ngươi chỉ vì tiếc một cây linh quả ngươi đã hái?” Béo Đầu vừa giận vừa nói: “Ngươi có thể trả lại cho ta một chút? Về sau ta còn cần phải tiếp tục làm việc.”
Diệp Linh Lang bị lời lẽ nghiêm túc này của nó làm cho tức cười, còn không phải là ra cửa kiếm khách hay sao, làm như đang làm việc gì quan trọng đứng đắn lắm ấy!
“Không thể, quả đã tới tay không thể trả lại được.”
Khi Diệp Linh Lang và Béo Đầu còn đang cãi nhau, Hoa Thi Tình bỗng nhiên phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Lão gia gia này không còn nữa, ông ấy đã c.h.ế.t rồi, còn c.h.ế.t rất nhiều năm rồi.”
Nghe được lời này tất cả mọi người đều đến bên cạnh Hoa Thi Tình xem nàng có phát hiện gì mới.
Chỉ thấy nàng chỉ chỉ cây trâm bằng gỗ nắm trong tay lão gia gia.
“Cây trâm này ta đã thấy qua ở trong sách, nó tên là Thanh Mộc Trâm, nó được chế tạo từ một cây Thanh Ô Thần Mộc vạn tuổi. Đó là cây Thanh Ô Thần Mộc duy nhất được bảo tồn trên thế gian, khi nó bị phát hiện là đã chết, chỉ có trên đỉnh một cành cây có một mầm cây còn sống.”
“Người phát hiện thấy đã tháo nó xuống, sau đó chế tạo thành một cây trâm gỗ gọi là Thanh Mộc Trâm. Cây Thanh Mộc Trâm này sau này trở thành một linh khí duy nhất có được thần lực. Chủ nhân của nó là đại năng (1) Mộc hệ nổi tiếng của Tu Tiên giới, tên là Tất Thanh Bách!”
“Tất Thanh Bách là thiên tài Mộc hệ đơn linh căn, ở Tu tiên giới, các tu tiên giả mộc hệ không được coi là mạnh, nhưng ông ấy dựa vào thiên phú của chính mình luyện một thân sinh mệnh lực, thay đổi cái nhìn của tu tiên giới đối với tu sĩ hệ mộc. Nhờ đó mọi người mới biết được, nếu có thể tu luyện đến mức tận cùng, mộc hệ cũng có thể mạnh mẽ đến mức phủ ngưỡng chúng sinh.” (2)
Nghe xong những lời này, những người khác đều vô cùng kinh ngạc.
Tiền bối Tất Thanh Bách ở tu tiên giới không có ai là không biết, không ai không hiểu, cây Thanh Mộc Trâm kia lại càng là chí bảo quý báu không gì sánh nổi.
“Nghe đồn lực sinh mệnh của tiền bối Tất Thanh Bách có thể giúp người mọc lại xương thịt, có thể nuôi dưỡng sinh linh của cả một vùng, ông ấy đi đến đâu thì ở đó là một mảnh sinh cơ dạt dào. Ông là tiền bối mà ai ai cũng kính trọng, cũng là tu sĩ hệ mộc có danh tiếng lớn nhất trong lòng chúng ta.
“Trong khi mỗi người đều dựa vào tu vi của mình để bảo trì thanh xuân vĩnh viễn, kéo dài thọ mệnh, ông ấy lại hành xử khác người, mặc kệ dung nhan của mình thuận theo tự nhiên già đi. Từ trước đến nay ông đều là xuất hiện với hình tượng lão gia gia hòa ái trước đại chúng, cho nên người trước mắt chắc chắn là tiền bối Tất Thanh Bách.”
Nghe xong lời nói của Hoa Thi Tình, những người khác không khỏi cảm thấy kính nể đối với Tất Thanh Bách ở trước mắt.
Chỉ là bọn họ đi vào nơi này, cảm nhận được lực sinh mệnh cùng cảm xúc hài hòa, cũng đủ biết lòng dạ của ông bao la chừng nào, nội tâm thiện lương đến đâu, có thể xứng đáng với danh hiệu người mạnh nhất Mộc hệ.
“Tiền bối Tất Thanh Bách đã biến mất không thấy tung tích từ mười mấy năm trước, kể từ đó không có ai gặp qua ông ấy, nghe đồn ông ấy đã qua đời.”
“Tứ sư tỉ, vậy tỉ làm sao đoán được ông ấy đã chết?”
Hoa Thi Tình nghiêm túc nghĩ ngợi: “Tiểu sư muội, ta nói đây là trực giác của ta, muội tin không? Tuy ông ấy vẫn còn thở, nhưng hơi thở của ông ấy không bình thường, chậm đến mức không giống như đó là hơi thở của ông ấy, mà giống như là hơi thở của cả khu vực này. Cảm giác giống như là… như là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-75-cuu-ta-cuu-ta-ta-se-khong-bao-gio-cham-linh-tinh-nua.html.]
“Giống như là, ông ấy đem sinh mệnh của mình hiến cho mảnh đất này, cung cấp cho mảnh đất này tài nguyên để nuôi dưỡng tất cả mọi sinh linh ở đây.
“Đúng, tiểu sư muội nói đúng như cảm giác của ta.”
“Nhưng mà, vì sao ông ấy lại muốn làm như vậy?” Diệp Linh Lang nghi hoặc.
Trong nguyên tác không có nhắc đến chuyện này, bởi vì Diệp Dung Nguyệt căn bản là chưa tới đây bao giờ, lúc này nàng hẳn là ở bí cảnh gặp lại Tư Ngự Thần, hai người còn đang ngọt ngào yêu đương.
Đến sau này nữa thì chính là bọn họ cùng nhau phát hiện lối ra khỏi bí cảnh, dẫn tất cả mọi người cùng nhau ra ngoài.
“Không biết, ta chỉ cảm thấy ông ấy làm như vậy nhất là có nguyên nhân bắt buộc nào đó, tiền bối Tất Thanh Bách là một người vô cùng giỏi đó.” Hoa Thi Tình nói.
“Thôi, nếu chúng ta không biết nội tình chuyện này, thì không cần làm hỏng tâm huyết của ông ấy, cũng đừng quấy rầy thanh tĩnh của ông ấy. Chúng ta đi nơi khác đi, không thu hoạch gì thì ra ngoài thôi.”
“Ta đồng ý.” Hoa Thi Tình trong lòng kính trọng nhất là Tất Thanh Bách.
Hai người các nàng đều đồng ý thì những người khác cũng không có ý kiến, đang lúc đoàn người chuẩn bị rời đi, Béo Đầu bỗng nhiên nhảy lên đầu Tất Thanh Bách.
“Béo Đầu, ngươi đã kêu người ta là thần Sinh Mệnh, còn nhảy lên đầu người ta, ngươi có biết thế nào là tôn kính hay không? Mau xuống dưới cho ta!”
“Ta không xuống!”
“Không xuống ta sẽ bắt ngươi để hầm canh!”
“Vì sao ngươi lại bắt ta phải xuống dưới?”
“Nói nhảm, vậy thì ta không còn quả dẫn đường nữa hay sao?”
…
Béo Đầu vốn là rất ghét người khác uy h.i.ế.p nó, trong số những người uy h.i.ế.p nó thì nó lại ghét nhất là Diệp Linh Lang, vì thế nó hướng về phía Diệp Linh Lang làm một bộ mặt xấu biểu thị cho sự chán ghét của nó.
Diệp Linh Lang nâng tay nàng lên, đang chuẩn bị gõ thủng đầu Béo Đầu, nó đã nhanh chóng ngừng làm mặt quỷ.
“Ngươi chờ ta một chút, ta vừa nhìn thấy cây trâm này của hắn có vẻ quen mắt.”
“Ngươi ở chỗ này nhìn nhiều năm như vậy, có thể không quen mắt hay sao?”
“Không phải, ngươi xem này!”
Chỉ thấy Béo Đầu ngồi trên đầu Tất Thanh Bách, dịch Thanh Mộc Trâm của ông ấy một chút, lộ ra bộ phận ở phía dưới cây trâm, chỉ thấy ở trên đó nở một đóa hoa nhỏ màu trắng như tuyết.
Béo Đầu chỉ lên đầu mình cười nói: “Các ngươi xem, đóa hoa này có phải giống y hệt đóa hoa mới nở trên đầu của ta không?”
Những người khác sửng sốt một chút, hai đóa hoa này thật sự giống nhau như đúc, lại còn đều mới nở chứ!
Nhìn thấy đám người Diệp Linh Lang đều trợn to hai mắt kinh hãi giống như người ngốc, Béo Đầu vô cùng đắc ý. Phát hiện này của nó thật không tồi phải không? Khiến cho đám người không có kiến thức này bị dọa sợ.
Béo Đầu còn đang cười, bỗng nhiên nó nhìn thấy bông hoa nhỏ trên thanh mộc trâm kia sáng lên, vì thế nó tò mò nâng đầu phát hiện ra bông hoa nhỏ trên đỉnh đầu của nó cũng sáng lên, hơn nữa, chúng không chỉ sáng lên, mà ở giữa còn có một đường ánh sáng.
Béo Đầu bị dọa đến mức lá xanh trên đỉnh đầu nó nháy mắt bị xé làm đôi, nó nhanh chóng nhảy đến chỗ Diệp Linh Lang.
Nhưng mà, nó còn chưa kịp nhảy đến bên người Diệp Linh Lang, toàn bộ quả đã bị lực hút vô cùng lớn trên đỉnh đầu hút đi.
“Cứu ta! Cứu Ta! Ta sẽ không chạm linh tinh nữa, Huhuhu!”
____________
(1) Đại năng: Những người tài năng, có mức độ ảnh hưởng tới toàn bộ thế giới (ở đây là tu chân giới)
(2) Phủ ngưỡng chúng sinh: Toàn bộ chúng sinh phải ngẩng đầu, ở đây ý nói là được người đời ngưỡng mộ.