Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 90: Chỗ này còn chưa có ai chạm vào, ngươi đến đi!
Cập nhật lúc: 2025-02-16 10:47:22
Lượt xem: 23
“Tiểu sư muội, chú ý!”
Mục Tiêu Nhiên hô to một tiếng vọt vào phòng của Diệp Linh Lang
Lúc đó, Diệp Linh Lang vừa mới cho Chiêu Tài ăn xong thả nó vào hộp, nhìn thấy Mục Tiêu Nhiên vọt vào thì ngạc nhiên một chút.
“Có việc gì vậy Ngũ sư huynh?”
Lúc này Mục Tiêu Nhiên mới nhìn thấy tiểu sư muội không có chuyện gì, ngồi ở trên ghế, mà trong phòng nàng cái gì cũng không có, giống như hắc ảnh lúc nãy chỉ là ảo giác.
Nhưng trong phòng này vẫn còn có sát khí lưu lại còn chưa sạch, hơn nữa, Trường Nhĩ (thỏ tai dài) bị hắn thuần hóa lâu như vậy bỗng nhiên nổi điên, đủ loại dấu hiệu cho thấy lúc nãy nhất định có thứ gì đó vào quấy phá.
Nhưng nhìn thấy tiểu sư muội vẻ mặt ngạc nhiên, có nghĩa là nàng không cảm thấy được.
Cũng đúng, tuổi nàng còn nhỏ, lá gan cũng nhỏ, loại chuyện này vẫn không nên nói cho nàng biết.
“Không có gì, chắc là hoa mắt.”
“Chúng ta sắp khởi hành hay sao?”
“Đợi một chút, ta còn muốn nói một vài chuyện, muội đi cùng với ta.”
Mục Tiêu Nhiên vốn là đến để đón Diệp Linh Lang ra cửa, kết quả là gặp phải chuyện này nên không thể ngồi yên không quan tâm, vì thế hắn mang theo Diệp Linh Lang đi tìm Quý Tử Trạc, muốn nhắc nhở Quý Tử Trạc một tiếng, bảo hắn quay trở lại phòng để xem xét một chút.
Ai ngờ, khi hắn đến viện của Quý Tử Trạc thì người cũng không còn nữa.
“Kỳ lạ, bình thường thất sư đệ thích nhất là ngủ nướng, hiện tại sao lại chăm chỉ tu luyện như thế? Không sao, đi tìm nhị sư tỉ cũng được.”
“Ngũ sư huynh, tối hôm qua nhị sư tỉ cùng với tam sư tỉ và tứ sư tỉ vào bí cảnh tu luyện rồi, toàn bộ Thanh Lan Phong hiện tại cũng chỉ còn hai chúng ta thôi!”
Mục Tiêu Nhiên sửng sốt, tức khắc nội tâm cảm thấy mê mang, vì sao mọi người đều chạy trốn nhanh như thế?
Thôi, nếu không có ai ở nhà, hắn để lại thư là được.
Vì thế hắn để lại thư trong phòng của đại sư huynh, lục sư đệ, thất sư đệ, nhị sư tỉ, tam sư tỉ, tứ sư tỉ, nói là trong viện của tiểu sư muội của bọn họ có quỷ, bảo bọn hó có thời gian rảnh thì qua đó xem xem.
Xong xuôi, hắn triệu hồn ra một con Trường Vũ Linh Tước, mang theo Diệp Linh Lang ngồi lên.
Trường Vũ Linh Tước này rất xinh đẹp, cánh của nó vung lên, lông chim thật dài cũng bay bay theo.
Diệp Linh Lang cùng với Mục Tiêu Nhiên ngồi lên lưng nó vẫn còn thừa rất nhiều chỗ.
“Tiểu sư muội, tuy đại sư huynh và lục sư đệ chưa gặp muội, nhưng bọn họ vẫn rất nhớ muội.”
Mục Tiêu Nhiên nói xong thì lấy từ trong nhẫn ra hai cái túi đưa cho Diệp Linh Lang.
“Túi này là linh thạch đại sư huynh cho muội, đây là túi linh quả lục sư đệ cho muội. Phần cho muội này so với phần cho những sư tỉ sư muội khác còn nhiều hơn, cho nên ngày hôm qua ta không đưa cho muội trước mặt mọi người.”
“Cảm ơn các sư huynh.” Diệp Linh Lang nhận lấy toàn bộ linh quả và linh thạch. “Đại sư huynh cùng với lục sư huynh tu luyện thế nào?”
“Muội đừng nói nữa, lần này ta trở về nhìn thấy tu vi của bọn họ đều tiến bộ vượt bậc, ta đã bị dọa không ít. Cũng không biết bọn họ vì sao phải nỗ lực như vậy, nhưng ta cũng rất hâm mộ, khi nào ta cũng có thể nỗ lực như vậy thì tốt quá!”
“Ồ, huynh đừng nóng vội như vậy, nguyện vọng của huynh rất nhanh sẽ thành sự thật.”
“Tiểu sư muội quả nhiên thật là dịu dàng ôn nhu, lời nói nào cũng đều không quên an ủi sư huynh.”
Lúc này, tiếng khóc thút thít vô cùng lớn của Béo Đầu phá vỡ không khí ấm áp của hai người.
“Mông của ta, Diệp Linh Lang, con thỏ ngu xuẩn này cắn m.ô.n.g của ta, huhuhu…”
Diệp Linh Lang cùng với Mục Tiêu Nhiên đồng thời quay đầu lại nhìn.
“Xin lỗi tiểu sư muội, là sư huynh không tốt, lúc trước ta sợ nó làm muội bị thương đã cố ý thuần hóa rất nhiều lần, đảm bảo nó thật ngoan ngoãn, nhưng không nghĩ tới nó mới theo muội một ngày đã biết cắn người.”
Mục Tiêu Nhiên nhanh chóng bế Trường Nhĩ lên.
“Thật kỳ lạ, rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào? Cũng không phải là trúng tà, là thuật thuần hóa của ta không tốt sao? Ta lấy lại nó đi, lần sau cho muội một con khác ngoan ngoãn hơn."
Diệp Linh Lang duỗi tay ôm Trường Nhĩ từ trong n.g.ự.c của Mục Tiêu Nhiên về.
“Không sao đâu ngũ sư huynh, nó lại không cắn muội. Nói thêm nữa, ngụm này nó cắn xong thì không còn phải con thỏ bình thường nữa rồi, giá trị của nó tăng lên rất nhiều, làm sao muội bỏ được mà trả lại cho huynh?”
Diệp Linh Lang giơ Trường Nhĩ lên kiểm tra cẩn thận.
“Để muội nhìn xem thỏ bảo bối của muội có thăng cấp hay không.”
“Thăng cấp? Nó chỉ là linh sủng bậc một, trừ phi có đại cơ duyên, nếu không thì không thể…”
Mục Tiêu Nhiên còn chưa nói xong, nụ cười trên mặt hắn đã cứng lại.
“Ơ? Vì sao mà lỗ tai nó dài ra, đôi mắt to lên, cơ bắp so với lúc trước mạnh hơn nhỉ?”
Chỉ thấy vèo một cái Trường Nhĩ xoay vài vòng xung quanh Diệp Linh Lang, sau đó vui vẻ một lần nữa chui vào n.g.ự.c nàng.
“Trời ạ! Tốc độ của nó nhanh quá! Có phải nó lĩnh ngộ kỹ năng Tật Phong không?”
Mục Tiêu Nhiên đứng lên, kích động tiếp nhận Trường Nhĩ kiểm tra cẩn thận.
Hắn đã thuần dưỡng nhiều linh thú như vậy, chưa từng thấy một con nào ngày đầu tiên đem cho, ngày hôm sau đã thăng cấp, hơn nữa còn là một con Trường Nhĩ Thố đáng yêu không có thiên phú gì.
“Tại sao lại thế?”
Lúc này , Béo Đầu khóc òa lên một tiếng, càng vang dội.
“Trong mắt của ngươi rốt cuộc có ta hay không? Ta bị cắn mông, ngươi lại ôm ấp hôn hít đối thủ của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-90-cho-nay-con-chua-co-ai-cham-vao-nguoi-den-di.html.]
“Lão Tất ơi lão Tất, lão đi quá sớm rồi, nếu lão ở trên trời có linh nhìn thấy tâm can bảo bối được lão sủng trong lòng bàn tay bị người khác đối xử như vậy, lão thật sự sẽ buồn lắm đó!”
Béo Đầu còn chưa nói xong, Diệp Linh Lang đã bắt lấy nó xách lên.
“Ngươi còn ồn ào nữa ta sẽ không sửa m.ô.n.g cho ngươi.”
“Diệp Linh Lang, hay là ngươi cũng cắn ta một miếng đi!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
?
“Chân của ta đã bị ăn rồi, m.ô.n.g cũng bị cắn, đầu cũng bị mất, đôi tay ta còn muốn dùng, nghĩ đi nghĩ lại…”
Béo Đầu dựng ưỡn ngực.
“Nơi này còn chưa có ai chạm vào, đến đây đi, ngươi ăn thịt ta đi!”
…
Diệp Linh Lang búng vào n.g.ự.c nó đang ưỡn ra, nó đau đến mức rụt trở lại.
“Muốn gì? Nói tiếng người!”
“Ngươi nghĩ ta muốn sao? Còn không phải sợ ngươi ghét bỏ ta bị người khác đã từng động đến quá nhiều lần mà nghĩ đến việc vứt bỏ ta!”
…
Diệp Linh Lang thật sự hoài nghi, Tất lão tiền bối đã dạy dỗ thứ này hay sao? Ông ấy cũng không giống loại người này!
Nếu đây là bản tính của Béo Đầu, vậy thì nàng cũng không biết nói gì hơn.
Lúc này, Mục Tiêu Nhiên quay đầu lại lo lắng hỏi: “Tiểu sư muội, linh sủng hệ thực vật này của muội không sao chứ?”
“Có sao, đầu óc của nó không cứu được nữa.”
“Hả? Để ta xem xem.”
“Xem cái gì mà xem? Mông của ta cũng thiếu một miếng rồi, ngươi nói ta có việc gì hay không? Chất lượng con thỏ này của ngươi cũng quá kém, chưa dạy tốt đã tặng người khác, ngươi còn không tỉnh lại một chút sao?”
“Béo Đầu, ngươi được lắm! Vì sao bị cắn ngươi còn không rõ ràng hay sao?”
Mục Tiêu Nhiên sửng sốt, hắn không thể nào nghĩ tới mình lại bị một linh sủng hệ thực vật quở trách như vậy.
“Xin lỗi, là tại ta không tốt.”
Béo Đầu cùng với Diệp Linh Lang ngay lập tức cùng sửng sốt.
Diệp Linh Lang: Tính tình của ngũ sư huynh thật sự quá tốt!
Béo Đầu: Đây thật sự là sư huynh của ngươi? Cùng người lúc trước không phải là đồng loại! (1)
“Vì thể hiện lòng xin lỗi, một bình Điềm Tương Dịch này tặng cho ngươi đi, linh sủng hệ thực vật yêu thích nhất, chắc là ngươi cũng sẽ thích.”
Ánh mắt của Béo Đầu sáng lên, giống như là sợ hắn đổi ý mới nhanh chóng đoạt lấy, sau khi đoạt được thì vẻ mặt lại ngơ ngác không biết phải dùng thế nào.
“Để ta giúp ngươi.”
Mục Tiêu Nhiên cười cầm lấy cái chai, tìm trong chốc lát ở trên đầu lá xanh của Béo Đầu thấy gốc quả, sau đó vận chuyển linh lực đưa Điềm Tương Dịch ấy vào quả Béo Đầu.
Cả người Béo Đầu lập tức cảm thấy mềm mại, hóa ra trái cây cũng có thể bổ sung dinh dưỡng theo cách này.
“Diệp Linh Lang, sư huynh này của ngươi rất biết cách làm người, ta đơn phương tuyên bố giải hòa với con thỏ của hắn.”
Diệp Linh Lang: ...
Mục Tiêu Nhiên ôn hòa cười, linh sủng khó chơi như vậy của nàng cũng đã thu phục được, có vẻ việc chăm sóc tiểu sư muội cũng không có gì khó lắm, hắn tràn ngập tin tưởng đối với chuyến đi này.
Trường Vũ Linh Tước bay rất nhanh, trước khi trời tối bọn họ đã tới Lục An Thành.
Đây là lần đầu tiên Diệp Linh Lang đi vào một thành thị lớn của Tu Tiên Giới.
Dưới màn đêm, Lục An Thành lộng lẫy trong hội đèn lồng, trên đường cái người đến người đi tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
“Tiểu sư muội, trước tiên chúng ta vào một khách điếm nghỉ tạm một đêm.”
“Hả? Không phải là chúng ta tới cứu ngũ sư tỉ sao?”
“Không vội, đợi sáng mai chúng ta lại tới tìm…”
Mục Tiêu Nhiên còn chưa nói xong, bỗng nhiên có một tiếng nổ mạnh truyền đến, ánh lửa chiếu sáng mãnh liệt phía trước không trung.
Người qua đường vừa thấy: “Lục phủ lại nổ rồi!”
Mục Tiêu Nhiên thần sắc hoảng hốt, hắn bỗng túm chặt lấy tay áo Diệp Linh Lang.
“Tiểu sư muội, chuyện khẩn cấp, mau đi với ta!”
___
Lời tác giả: Bởi vì năm đó thầy thể dục không dạy toán cho tác giả, dẫn tới khả năng đếm của tác giả có hơi khó nói, cho nên truyện này tác giả mới tách nam nữ đệ tử của Thanh Huyền Tông ra để tính lớn nhỏ cho dễ.
Ngoài Đại sư tỉ lớn hơn đại sư huynh, lục sư muội (Diệp Linh Lang) nhỏ hơn thất sư huynh, những người khác thì cứ tính theo lớn nhỏ, nam nữ cùng một số thì nam lớn hơn nữ.
Lúc trước không hiểu cũng không sao, bởi vì tôi cũng không hiểu, nếu như người đọc bị kéo thấp trình độ toán học, tác giả sẽ không có trách nhiệm, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, gặp mặt thì bỏ qua, đếm tiền thì cẩn thận.
_________
(1) Người kia chắc ý nói là thất sư huynh. Cãi nhau với nó không ít lần :))