Mãn môn đều là phản diện hắc hoá, chỉ có tiểu sư muội là hài hước - Chương 94: Ngọn lửa tranh đua mãi mãi không tắt, tinh thần tu luyện truyền qua nhiều thế hệ
Cập nhật lúc: 2025-02-17 13:36:13
Lượt xem: 16
Chỉ thấy Diệp Linh Lang quen cửa quen nẻo lấy ra từ nhẫn các loại lá bùa, viết rồi hoặc chưa viết, lấy ra rồi bày một vòng xung quanh họ.
Nàng vừa bố trí trận pháp trên lưng Trường Vũ Linh Tước, vừa giải thích cho bọn họ nghe.
“Lần trước khi ra cửa muội phát hiện thấy rằng, thời gian thì lúc nào cũng có, mà linh khí thì không phải lúc nào cũng sẵn, nhưng tu luyện thì không thể trì hoãn được. Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chỉ cần tư tưởng không giảm sút, cho dù khó khăn bao nhiêu cũng có cách, trong hoàn cảnh gian khổ, mặc dù không có điều kiện thì chúng ta cần phải sáng tạo ra điều kiện.”
“Ngọn lửa giao tranh không bao giờ tắt, tinh thần tu luyện truyền qua nhiều thế hệ, Thịnh thế của Thanh Huyền Tông sẽ do chúng ta bắt đầu khai sáng.”
Diệp Linh Lang vừa nói, trận pháp đã hoàn thành được hơn nửa, nhìn chân tay thạo nghề như thế kia là thật sự đã luyện tập rất nhiều.
Sau khi hoàn thành trận pháp, nàng đổ vào mắt trận một túi linh thạch thật to, đổ toàn bộ túi linh thạch mà đại sư huynh cho nàng, vô cùng hào phóng.
Vừa đổ xong, linh khí cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ trận pháp, vây quanh toàn bộ không gian xung quanh họ.
Trong khoảnh khắc, linh khí ở giữa không trung vốn rất là loãng, trở thành nơi có linh khí nồng đậm để tu luyện.
“Nhìn xem, thế này có phải rất tốt không? Ngũ sư huynh, huynh thất thần làm gì? Mau bắt đầu thôi, chỉ cần huynh lãng phí một phút một giây, đều là tiền tài của đại sư huynh đó, nếu huynh không tận dụng cơ hội này không chỉ là phụ lòng của muội với ngũ sư tỉ, nếu đại sư huynh biết cũng sẽ không tha thứ cho huynh đâu.”
…
Không khí đã đến mức này, Mục Tiêu Nhiên không nghĩ ra lý do gì để hắn không tu luyện.
Vì thế hắn đành nuốt hết những lời định nói lại, nhắm hai mắt lại.
Ở trên lưng Trường Vũ Linh Tước tu luyện, đây là lần đầu trong đời hắn, áp lực thật lớn.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Lục Bạch Vi ở bên cạnh nhìn thấy hành động của Diệp Linh Lang liền mạch lưu loát giống như nước chảy mây trôi, cả người nàng đều ngốc.
Như thế này cũng có thể sao?
“Ngũ sư tỉ, chúng ta cũng bắt đầu đi thôi!”
“Nhưng mà…”
“Tỉ đã quên hôm qua quản sự nhà tỉ đã mắng tỉ thế nào sao? Hắn từng câu từng chữ đều khinh thường tỉ, hắn há mồm ngậm miệng đều chê tỉ công phu mèo quào, thân là đại tiểu thư Lục gia, sao tỉ có thể nhịn được?”
“Không thể nhịn được!”
“Hơn nữa, chuyến này chúng ta phải đi đánh tơi bời tên cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga Hạ Tại Đình, nếu tu vi của tỉ không đủ, đánh một quyền xuống hắn không đau không ngứa, tỉ cam lòng không?”
“Không cam lòng!”
“Còn nữa, ngũ sư huynh đã nói, Tục Hỏa Châu là bảo bối thất lạc của Già Vân Thành, làm chủ nhân tân nhiệm của nó, tỉ có phải cũng nên làm chính mình trở nên ưu tú, nếu không sẽ làm nó bẽ mặt.”
“Đúng vậy, không sai!”
“Vậy thì tu luyện thôi!”
“Ta lập tức tu luyện!”
“Ngũ sư tỉ, muội rất coi trọng tỉ.”
Nhìn thấy Lục Bạch Vi cũng nhắm hai mắt tiến vào trạng thái tu luyện Diệp Linh Lang yên tâm ngồi xuống.
Sau đó nàng lần lượt thả Béo Đầu và Trường Nhĩ ra, dặn dò chúng nó: “Các ngươi cũng nhanh chóng hấp thu linh khí để tăng cường bản thân, không được lãng phí, linh thạch rất quý. Nếu không, đợi đến khi ta gặp được sủng vật tốt hơn, mấy sủng vật kém cỏi như các ngươi ta đuổi hết!”
Trường Nhĩ vừa nghe, tai thỏ run lên, mau chóng nhắm mắt lại hấp thu linh khí.
Còn Béo Đầu, tuy nó không tu luyện cũng không có bản lĩnh gì, nhưng từ trước đến giờ nó rất biết cách nhìn mặt đoán ý, trong tình cảnh này cần giả vờ sẽ giả vờ, chờ nàng tiến vào trạng thái tu luyện thì tính sau.
Diệp Linh Lang nhìn thấy chúng nó biết điều như vậy, vô cùng vừa lòng.
Nếu không phải Chiêu Tài hấp thu sát khí chứ không phải linh khí, nàng nhất định sẽ thả cả Chiêu Tài ra đây, thật đáng tiếc.
Sau khi Diệp Linh Lang an bài mọi thứ thật tốt, nàng cũng bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
Vì thế, suốt trong thời gian hai ngày hai đêm bay đến Già Vân Thành, ba người một sủng không ngủ không nghỉ tu luyện.
Mãi cho đến khi Trường Vũ Linh Tước hạ cánh, bọn họ mới mở hai mắt.
Già Vân Thành vốn là một tòa thành lớn, chủ nhân cua nó đã từng là một trong đại thế gia hùng cứ một phương, Yến gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./man-mon-deu-la-phan-dien-hac-hoa-chi-co-tieu-su-muoi-la-hai-huoc/chuong-94-ngon-lua-tranh-dua-mai-mai-khong-tat-tinh-than-tu-luyen-truyen-qua-nhieu-the-he.html.]
Năm đó khi Yến gia vẫn còn, là thế gia hàng đầu trong các thế gia của Tu tiên giới, thực lực không thể khinh thường.
Nhưng mười mấy năm trước đột nhiên có biến cố, Già Vân Thành biến thành một tòa thành chết, trong thành mây đen đầy trời, sát khí dày đặc, nơi nào cũng lộ ra sự ma quái dị thường.
Sau khi Già Vân Thành bị diệt, yêu thú ở Xích Vân Lâm bên ngoài thành dũng mãnh chạy vào Già Vân Thành, vì không thích ứng nên c.h.ế.t một lượng lớn, số còn lại đều trở nên vô cùng đáng sợ.
Các đại thế gia, đại tông môn của Tu tiên giới cũng từng phái người tới điều tra nguyên nhân, nguyên nhân cũng không điều tra ra, mà lại thiệt hại không ít đệ tử.
Sau đó bọn họ liền từ bỏ, mặc kệ Già Vân Thành dần dần biến thành luyện ngục nhân gian.
Khi Mục Tiêu Nhiên nhảy xuống khỏi Trường Vũ Linh Tước nhìn thấy tòa Già Vân Thành vô cùng nguy hiểm này, bỗng nhiên cả người đều ngốc.
Lúc trước không phải hắn đã tính là, khuyên các sư muội từ bỏ ý tưởng đến Già Vân Thành, nếu mà bọn họ không chịu thì hắn sẽ bảo Trường Vũ Linh Tước bay đi chỗ khác, mạnh mẽ đem các nàng đi hay sao?
Thế mà làm sao lại chuyển sang chủ đề tu luyện? Hơn nữa vừa mở mắt đã đến nơi này?
Không phải, hắn thật sự không muốn tới.
“Tiểu sư muội, ngũ sư muội, hai người cũng thấy được Già Vân Thành…”
“Tiểu sư muội! Muội mau đến đây xem! Cửa thành có một con yêu thú, nhìn rất thiếu đòn.”
Lục Bạch Vi cầm kiếm dẫn đầu xông tới.
“Tu luyện hai ngày, ta lại cảm thấy ta rất giỏi, đừng ngăn ta, ta muốn đại sát tứ phương!”
“Ngũ sư tỉ, lúc tỉ g.i.ế.c thì nhớ là lưu toàn thây, muội muốn nhặt thi thể.”
“Cái gì? Xấu như vậy muội nhặt làm gì?”
“Bán lấy tiền!”
“Muội thiếu tiền sao? Vậy khi nào về ta lại cho muội thêm mấy cửa hàng.”
“Cảm ơn ngũ sư tỉ, cửa hàng muội nhận, nhưng t.h.i t.h.ể vẫn phải giữ lại cho muội.”
……
Lục Bạch Vi trong lúc đó không biết nên nói gì, nhưng tiểu sư muội muốn thì nàng giữ lại là được.
Vì thế, nàng vừa chạy tới vừa nghĩ xem nên đ.â.m kiếm đầu tiên về hướng nào.
Kiếm của nàng còn chưa đ.â.m ra, con yêu thú kia đã nhảy từ bên trong ra nhảy lên người nàng.
Thấy một màn này, Mục Tiêu Nhiên sợ đến mức hết cả hồn.
Kia là một con Yêu Sài (1) cấp ba, hơn nữa ở hoàn cảnh của Già Vân Thành đã hung mãnh hơn rất nhiều so với Yêu sài bình thường.
Ngũ sư muội chỉ là một Trúc Cơ, nàng tiến lên chính là đ.â.m đầu vào chỗ chết.
Trong chớp nhoáng, hắn nhanh chóng triệu hồi ra một con Đằng Vân Bạch Hổ, đôi cánh thật lớn của nó vừa động đậy đã nhanh chóng bay qua chắn phía trước Lục Bạch Vi, chờ Yêu Sài kia lại đây, chuẩn bị bắt lấy nó.
Mục Tiêu Nhiên nhìn thấy Lục Bạch Vi an toàn, hắn vừa muốn thở phào một hơi, kết quả giây tiếp theo thiếu chút nữa đã bị dọa cho hết hồn.
Yêu Sài kia thế mà bỏ qua ngũ sư muội phi thẳng đến chỗ tiểu sư muội, mục tiêu của nó ngay từ đầu chính là tiểu sư muội!
Cho nên, khi hắn phát hiện, yêu sài đã vọt tới phía trước tiểu sư muội.
Xong rồi, cho dù là Đằng Vân Bạch Hổ hay là bản thân hắn đều không kịp chắn.
Tiểu sư muội mới nhập môn không lâu mới Trúc Cơ kỳ, yếu hơn cả ngũ sư muội, không xong rồi, nếu không may mạng nhỏ của nàng cũng không còn.
Càng đáng sợ chính là, tiểu sư muội giống như bị dọa cho sợ đến choáng váng, đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, trực tiếp khiến cho Mục Tiêu Nhiên phát điên.
“Tiểu sư muội! Chạy mau lên!"
Lục Bạch Vi lúc này cũng trợn tròn mắt, nàng không nghĩ tới yêu thú này lại là Yêu Sài cấp ba, sau khi nó bị ảnh hưởng bởi Già Vân Thành thì dáng vẻ bị thay đổi rất nhiều, lúc đầu nàng còn tưởng chỉ là một con mèo nhỏ xấu xí cấp một.
Nhìn thấy nó vọt tới trước mặt Diệp Linh Lang, Lục Bạch Vi sợ tới mức trái tim cũng muốn ngừng đập.
“Tiểu sư muội!”
_______
(1) Yêu Sài: Sói yêu