Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:03:33
Lượt xem: 13
Trước buổi trưa ngày hôm sau, đám Đại Ngưu mang theo Tống Hàm Thanh thuận lợi trở về trong núi.
Mấy người Tảo Nhi ra ngoài tìm đồ còn chưa trở về. Mấy người Hà Hoa đều ở đây, ai nấy cũng đều kinh ngạc khi thấy bọn họ mang người về nhanh như vậy.
Nhưng nhìn sắc mặt của mọi người mỏi mệt nên cũng không hỏi kỹ, chỉ sắp xếp cho bọn họ ăn mấy miếng đơn giản rồi đi nghỉ ngơi.
Tống Hàm Thanh mượn chậu gỗ, hỏi chỗ múc nước, đi ra ngoài một chuyến, khi trở về gương mặt lem luốc kia đã được rửa sạch sẽ.
Lý Phát Tông và Đại Ngưu đã tò mò về tướng mạo của hắn đã lâu, rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn kỹ hơn, âm thầm đánh giá vài lần, mặt trắng không râu, mắt phượng môi son, quả nhiên rất tuấn tú như lời đồn.
Chờ Tống Hàm Thanh dọn dẹp xong, Đại Ngưu liền mời hắn tới ở cùng một sơn động với người nhà mình, để hắn ngủ ở phía trong cùng.
Tống Hàm Thanh không hề có ý kiến gì khác, đi đến chỗ sâu trong sơn động dỡ cuộn chăn của mình xuống, trải xuống đất rồi nhanh chóng nằm xuống. Không hề chọn chỗ, cũng không hề nói một lời phàn nàn gì, khiến Đại Ngưu phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hắn vốn đang lo lắng tú tài công là người kỹ tính, sẽ ghét bỏ chỗ này đơn sơ.
Thế mà lại không có gì hết.
Tống Hàm Thanh thấy thế cười giải thích: “Lúc trước ở hiệu sách chép sách, buổi tối ta cũng trải ra đất nằm thế này, mà điều kiện ở đây cũng không tệ lắm.”
Ở chung với người trong thôn một ngày, dường như hắn cũng đã hạn chế cách nói chuyện dài dòng của mình, bây giờ rào cản giao tiếp của hai bên đã nhỏ hơn rất nhiều.
Lại hàn huyên thêm vài câu, Tống Hàm Thanh mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhắm mắt không lên tiếng. Đám Đại Ngưu cũng nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi.
Bởi vì có bọn họ nên mấy người Hà Hoa nói chuyện làm việc cũng cố gắng nhẹ nhàng hơn, sợ làm phiền giấc ngủ của người khác.
Cả một buổi chiều, trong núi rất yên tĩnh và thanh bình.
Chờ qua giờ cơm tối, mọi người đều đã thức dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-100.html.]
Mấy người Tảo Nhi cũng tinh thần phấn chấn quay về, muộn hơn bình thường rất nhiều.
Vừa đến cửa sơn động, Táo Nhi liền buông sọt đầy ắp xuống, ánh mắt sáng đến kinh người: “Lần này chúng ta ra ngoài tìm được một chỗ mới, chỗ đó tương đối ẩm ướt, thế mà lại mọc rất nhiều đậu rừng!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy người Hà Hoa vươn cổ nhìn vào trong giỏ, cũng lộ ra vẻ vui mừng.
“Đúng là đậu rừng thật, có hái về được nhiều không?”
“Có, chúng ta giữ lại một ít hạt giống, chờ đầu xuân năm sau trồng thử xem, nếu trồng được thì năm sau chúng ta sẽ có rất nhiều đậu rừng để ăn rồi.”
Loại đậu rừng này không giống với hạt đậu nành bình thường hay ăn, quả đậu vừa nhỏ vừa mảnh, trong một quả có ba bốn hạt đậu nhỏ, kích thước tương đương với hạt lúa mạch, vỏ đen nhánh, bên trong lại có màu vàng nhạt.
Tuy rằng kích thước nó nhỏ nhưng bản chất không khác gì hạt đậu, là ngũ cốc thật, có thể xay thành bột, chế thành nước tương.
Ngoại trừ dùng làm thức ăn thì theo lời Triệu lang trung nói, thứ này cũng có thể dùng như thuốc, có thể trị bệnh mắt, vàng da hay các loại bệnh khác.
Thân cây và bã của đậu rừng còn có thể dùng làm thức ăn cho vật nuôi, đáng tiếc bây giờ bọn họ không nuôi gia cầm gia súc gì, nhưng trước tiên có thể cất lại, nói không chừng sau này cần dùng đến.
Chỉ có thể nói, vẫn là câu nói cũ kia, trong núi không có cỏ, cái gì cũng là bảo vật.
Trước đó các lão nhân luôn cảm thấy không trồng được lương thực, vô cùng lo lắng. Bây giờ có hạt đậu rừng này, chắc hẳn trong lòng cũng yên tâm được phần nào.
Gần chỗ bọn họ ở có một con suối, đất không quá khô, lấy nước cũng thuận tiện, nếu trồng đậu rừng thì chắc hẳn vẫn có thể sống được. Bởi vậy việc tiếp theo chính là phải lên kế hoạch khai hoang.
Tuy nhiên, phàm là người nông dân có kinh nghiệm thì đều biết việc khai hoang ở trong núi tốn công tốn sức đến cỡ nào, việc này phải tính toán cẩn thận, mời các trưởng bối cho thêm một vài ý kiến mới được.
Sau khi xem đậu rừng, mấy người Hà Hoa cầm giỏ đi, bắt đầu bóc vỏ.
Tảo Nhi nghe nói mấy người Lưu Nhị Sơn đã trở về liền đi qua tìm người, nói vài chuyện khác:
“Nhị Sơn thúc, hôm nay chúng ta đi lên cao, lên tới đỉnh núi bên kia. Ta nhìn thấy đối diện còn có một ngọn núi thấp nối liền với sườn núi của chúng ta.”
“Cũng rất kỳ lạ, rõ ràng nằm gần nhau nhưng ngọn núi kia xanh tốt hơn nhiều, chắc hẳn có không ít thứ hay ho, không bằng để sau rồi chúng ta cùng đi xem thử?”