Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:06:53
Lượt xem: 16
Trong lúc nói cười, hơn một canh giờ đã trôi qua, cuối cùng cũng bật xong ba cân bông gòn đầu tay.
Đây cũng là lần đầu họ làm nên vẫn chưa rành, để đảm bảo chất lượng, không muốn lãng phí bông gòn tốt nên mọi người không quan tâm đến tốc độ.
Tiếp theo là nên nén bông gòn, bước này đơn giản hơn, có thể làm xong rất nhanh.
Cuối cùng đã đến công đoạn giăng dây.
Bước này rất khó, không chỉ phải để ý tay mà dây của họ cũng không dư dả, nên còn phải dùng tiết kiệm nữa.
Bàn bạc một chút, mọi người chỉ đành hy sinh sự vững chắc của một vài ruột chăn, rút bớt dây, cùng lắm thì cố định ruột chăn lại, chờ sau này có điều kiện thì sửa chăn lại đàng hoàng.
Giăng dây xong, thì dùng khay gỗ đè chặt một lần.
Sắc trời ngày càng tối, cuối cùng họ đốt lửa lên để làm cho xong.
Gáng làm tới trước giờ đi ngủ, cuối cùng mọi người cũng thành công bật được một cái ruột chăn nặng hơn ba cân.
Vẫn còn rất nhiều bông gòn, chắc chắn không kịp chần số chăn còn lại.
Nhưng, trước lạ sau quen, lần đầu tiên làm đã thành công thế này rồi, lần sau bật bông chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chăn bông mềm mại lẳng lặng nằm trên ván gỗ.
Mọi người không kìm được thò tay ra sờ, cảm thấy xúc cảm này khiến người ta thấy nghiện, hồi lâu cũng chẳng muốn buông tay.
Đám trẻ con cũng nhào tới nằm sấp nửa người lên trên, đứa nào cũng nói mình như nhào vào một áng mây.
“Trời ơi, thì ra chăn còn có thể mềm đến mức này, ta đã không dám nghĩ, tối rúc trong chiếc chăn thoải mái thế này, ta sẽ vui vẻ cỡ nào đây!” Đại Mao nói.
Thúy Thúy không kìm được cười cậu nhóc: “Ngươi là thứ nhát cáy, ta dám nghĩ mấy cái này, nếu buổi tối có thể đắp nó ngủ một giấc, chắc chắn ta là người hạnh phúc nhất trên đời này!”
Đám trẻ con ríu rít đấu khẩu.
Đám người lớn thì hì hục phụ nhét ruột chăn vào vỏ chăn của Triệu bà tử, sau đó lại đút lông và mấy thứ linh tinh vào lại.
Các thím khéo tay nhanh chóng khâu mép chăn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-188.html.]
Một chiếc chăn thành công mỹ mãn, chỉ còn chờ Triệu bà tử đích thân ngủ rồi chia sẻ cảm giác sau khi dùng cho mọi người thôi.
Nhóm Đại Ngưu cứ đòi giúp ôm chăn vào hang động cho Triệu bà tử.
Bà Triệu cười tươi như hoa nở, hiểu được suy nghĩ của mọi người, hào phóng để cho họ ôm chiếc chăn mềm.
Thế là một khung cảnh khôi hài là mấy tên đại nam nhân hợp sức khiêng cái chăn bông nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhóm Tảo Nhi đi theo đằng sau, cười tới mức chẳng đứng thẳng người nổi suốt dọc đường.
Không chỉ tại cảnh trước mắt thú vị mới cười, mà cuộc sống của họ, thật sự càng ngày càng tốt lên rồi.
Họ thuận lợi về đến hang.
Vì đã có chăn bông mới, bình thường Triệu bà tử có thói quen phải kiếm ai đó tán dóc trước khi ngủ, nay cũng không cần nữa mà nhanh chóng đắp chăn kín kẽ, chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Chưa nói là có thể ngủ được hay không, nhưng chủ yếu là bà ấy định ở trong tấm chăn này, đắm chìm vào cảm giác hiệu quả của tấm chăn bông này mang lại.
Triệu bà tử nhanh chóng chui vào ổ chăn.
Cảm nhận được hơi ấm trên người như cuộn vào trong đám mây vậy, lòng bà ấy thấy tuyệt diệu, thật sự không giữ được cái miệng, lúc thì “thoải mái”, lúc thì “ấm áp”, cuối cùng còn nhất quyết bồi thêm một câu: “Đúng là Phương Tiên Nhi phù hộ.”.
Tai của mọi người bên kia thật sự chịu hết nổi, dồn dập buông lời kháng nghị.
“Ta nói này lão thái Triệu gia, nếu bà thật sự không giữ miệng được thì đưa tấm chăn đó cho ta đắp đi!”
Ngay cả em trai ruột của bà ấy là Triệu lang trung cũng nói: “Chờ lúc nào bật xong chăn của nhà ta, ta cũng muốn kêu gào giống tỷ ta, hành hạ lỗ tai của các người chút!”
Nói một hồi, ngày mai còn phải tiếp tục bật bông nên mọi người không trò chuyện nữa, nhanh chóng đi ngủ.
Một đêm trôi qua.
Triệu bà tử thư thái mở mắt ra, thấy xung quanh có tận mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình ngủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ôi trời, xem ra quả nhiên tấm chăn này ấm áp và kín lắm, đêm qua bà ngủ say hơn bình thường nhiều, giờ sắc mặt cũng hồng hào ra kìa!” Lý bà tử chọc ghẹo.
Triệu bà tử cười ngồi dậy: “Còn không phải sao? Đến khi lạnh hơn tí nữa, ta chất quần áo lên chăn, biết đâu khỏi dùng Noãn Bảo Bảo thì về đêm cũng sẽ không thấy lạnh.”
Nghe bà ấy nói vậy, trong lòng mọi người bắt đầu nhớ tới chuyện chăn bông.
Phải nhanh bật bông cho xong, nén xong, để mọi người sớm có được chăn bông mới ấm áp để đắp.