Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:09:54
Lượt xem: 20
Tảo Nhi nhận ý tốt của mọi người, cười chào tạm biệt.
Một hàng người nhanh chóng đi vào sân nhà Vi Lão Căn, gặp được ông cụ.
Tảo Nhi giao tượng gỗ cho Vi Lão Căn trước.
Ông cụ thành kính nhận lấy, nâng trong tay ngắm nghía, không ngớt lời khen tượng thần này có ngoại hình độc đáo, hết sức khí phái, lại thề với trời rằng nhất định sẽ thờ cúng Phương Tiên Nhi thật tốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tượng gỗ Tảo Nhi mang đến lần này chắc chắn không đủ chia cho thôn, Vi Lão Căn nói, về lại nhờ cha của Vi Bình An tìm người làm thêm vài cái.
Nói tới chuyện này, Vi Lão Căn thuận miệng gọi cha ruột của Vi Bình An là Vi Thập Bát ra.
Nhóm Tảo Nhi tò mò về người này đã lâu, bèn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tướng mạo của ông ấy.
Vi Thập Bát là một người đàn ông cao lớn có râu và vạm vỡ, tính tình giống hệt Vi Lão Căn. Chỉ là nước da đen hơn cả nhà, nhưng đôi mắt lại rất trong, không nhìn ra toan tính phức tạp gì.
Cả người không hề giống thương nhân, đứng với người trong thôn không hề nổi bật, chỉ có quần áo mặc trên người là đẹp hơn mấy người đàn ông làm nông chút, nhưng cũng toàn là kiểu gọn gàng chỉnh tề, không khoa trương.
Vi Thập Bát đi ra phía trước, nở nụ cười thân thiện chào họ: “Ân nhân, cuối cùng các cháu cũng đến rồi, mấy hôm nay nghe rất nhiều chuyện các cháu cứu giúp mọi người làm ta càng nôn nóng được gặp mặt, giờ cũng đã gặp được rồi!”
Răng của ông ấy rất trắng, giọng nói cũng dịu dàng khác hẳn với vẻ ngoài hầm hố.
Ấn tượng để lại trong lần gặp đầu tiên rất tốt.
Nhóm Tảo Nhi cũng nở nụ cười, nói chuyện với ông ấy.
Đại Ngưu nói: “Vi thúc, bọn ta cũng có nghe rất nhiều về tài cán của thúc, ước muốn được gặp mặt chắc cũng không ít hơn thúc đâu!”
Hai bên khách sáo vài câu rồi nhanh chóng thân thiết ngồi trong nhà với nhau, điều quan trọng là muốn bàn về chuyện chiết xuất tinh dầu.
Dạo này người trong thôn đều đang dốc sức chiết xuất tinh dầu phong, đã tích được rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-194.html.]
Vi Thập Bát mới về tới nhà vào chiều hôm qua, vừa nghe nói chuyện dầu phong là gấp gáp nghỉ ở nhà một đêm, mới sáng sớm đã dẫn con trai chạy qua thôn.
Tình cảm giữa các thôn dân họ luôn rất tốt, sau khi làm thương nhân thì Vi Thập Bát cũng luôn tìm cách kéo thôn dân làm ăn chung.
Giờ đây, tận mắt chứng kiến cây Nguyên Bảo tổ tiên giữ gìn có thể chiết ra tinh dầu, ông ấy biết rõ giá trị bên trong thì càng kích động không gì bằng.
Giống như dầu quả, chắc chắn không có giá trị bằng mỡ heo khi ở mắt bá tánh bình thường, cùng lắm họ chỉ coi nó là đồ thay thế cho mỡ heo thôi.
Nhưng để thứ này trước mắt những văn nhân nho sĩ, quan chức quyền quý ở miền Nam thì lại có thể nói ra rất nhiều điều mới lạ.
Heo luôn là sự tồn tại tầm thường quê mùa trong mắt người quyền quý, nhưng cỏ cây thì khác, cỏ cây có vẻ đẹp luôn được ca ngợi bằng những từ ngữ hoa mỹ, tốt đẹp.
Hơn nữa thứ như dầu trái cây này, xưa nay chưa từng thấy, cũng không phải chỗ nào cũng có cây Nguyên Bảo. Đồ càng hiếm thì càng quý, kinh doanh một phen, nói không chừng có thể rao bán với giá cao hơn.
Một hủ tận mấy lượng bạc, thậm chí mười mấy lượng bạc cũng rất có khả năng!
Nếu không có nhóm Tảo Nhi xuất hiện, đám thôn dân họ giữ một nguồn tài nguyên khổng lồ nhưng lại chả biết gì, các thế hệ nghèo khổ vất vả tới già, vậy há chẳng phải là một chuyện đau đớn biết mấy hay sao!
Mà nhóm Tảo Nhi biết cách chiết xuất tinh dầu hiếm gặp như vậy, còn phát hiện công hiệu của cây Nguyên Bảo nữa, họ không hề giấu giếm hoặc thu mua quả trong tay thôn dân với giá rẻ, mà bằng lòng chia sẻ để mọi người cùng nhau tăng thu nhập, đây cũng là phẩm chất đáng quý hiếm có không gì bằng.
Dầu quả không chỉ có ý nghĩa lớn lao với thôn dân. Mà khi sở hữu hàng hóa vừa tốt vừa độc đáo như vậy, có thương đội đến hỏi mua cũng là chuyện cực kỳ có lợi, nhiều thương đội đi miền Nam thế kia, có thể tạo ra thành quả hay không còn phải xem hàng hóa trong tay đủ chất lượng hay không.
Hơn nữa, có bước ngoặt này, nếu có thể cống hiến một tí cho thương đội, cũng là một chuyện tốt với ông ấy...
Còn giá cả đã bàn trước, chia đôi chắc chắn là thích hợp rồi.
Nghe cha nói, ban đầu đối phương còn chẳng đề nghị chia đôi mà là chia sáu bốn, là nghĩ cho bên họ ra sức nhiều hơn, không muốn chiếm lời nhiều.
Suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu.
Vi Thập Bát rất trân trọng phần tình cảm này của nhóm Tảo Nhi, nét mặt dịu dàng hơn, giọng điệu gần gũi nói: “Tảo nha đầu, các cháu chịu dạy nghề chiết xuất tinh dầu cho thôn bọn ta, mọi người đều rất biết ơn. Mà ta tự nhận mình phiêu bạt bên ngoài nên hiểu biết nhiều hơn, càng biết các cháu nhượng bộ ra sao…”
Giọng nói dịu dàng làm người ta nghe thấy cũng thấy hơi sởn da gà da vịt.
Tảo Nhi không kìm được rùng mình: “Vi thúc, thúc đừng khách sáo vậy. Bình An là một người tốt, Vi a gia họ cũng tốt lắm, từng giúp bọn ta rất nhiều, người với người là quan hệ có qua có lại mà!”