Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:01
Lượt xem: 9
Đóng gói đồ đạc cần mang theo trước, mọi người mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Kể từ khi có chăn bông ấm áp mềm mại, chất lượng giấc ngủ của mọi người tăng lên không ít.
Đêm dần khuya.
Đêm nay Thịnh Quân lại không có ý định đi ngủ, âm thầm cày phim, một lát sau, nàng chợt nghe thấy tiếng sột soạt.
Nàng tò mò lướt nhìn xa xa, phát hiện một chú sóc đang nhảy nhót tại đó, hình như là con từng đến tích trữ đồ.
Thấy đã đầu đông rồi, mà chú sóc vẫn còn hoạt động ở bên ngoài sao?
Cũng không biết lương khô nó muốn ăn có trữ đủ hay không nữa.
Đang nghĩ ngợi thì Thịnh Quân phát hiện có vẻ như trạng thái của chú sóc hơi lạ, hình như nó rất lo lắng, nhảy điên nhảy khùng tại chỗ, gãi đầu gãi tai, lát thì nghiêng đầu về phía nàng, lát lại nhìn ra xa.
Lẽ nào nó muốn một ít thức ăn sao?
Thịnh Quân thấy rầu.
Giờ đang là nửa đêm, xung quanh chẳng có ai, bản thân nàng cũng không thể tự cho được, chỉ có thể nói một câu hãy bỏ xu vào với nó để cáo lỗi.
Chỉ là, nói xong câu hãy bỏ xu vào này rồi nhưng có vẻ chú sóc không hiểu ý của nàng, thế là vẫn nhảy nhót ở đó.
Qua thêm một lát nữa, hình như nó nhảy tới nhảy lui không nổi nữa bèn đứng ngơ ra một lúc lâu, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra xa, cuối cùng chỉ đành chán nản rời đi khuất bóng.
Thịnh Quân thở dài.
Đúng ngay lúc này, nàng chợt nghe thấy một tiếng động bất thường khác nữa, hình như là tiếng kêu rên khe khẽ, còn đi kèm tiếng “bịch bịch” chỉ có giậm chân thật mạnh xuống đất mới có thể phát ra, vang lên cực kỳ rõ ràng trong đêm khuya thanh vắng.
Đừng nói là có người xông vào đấy nhé?
Thịnh Quân chợt thấy căng thẳng, tập trung tinh thần liếc nhìn ra ngoài, nhanh chóng phát hiện có một cái bóng đen thấp nhưng to đùng mơ hồ đang xông thẳng về phía nàng!
Nhìn kỹ vào thì hình như là một con heo rừng lớn, chân hơi khác thường, trông như đã bị thương, nhưng tốc độ vẫn cực kỳ nhanh!
Sao thứ này lại xuất hiện ở đây lúc hơn nửa đêm chứ?
Khoan đã, nhớ ra rồi, hình như quả thật heo rừng không thích hoạt động vào ban ngày nên xuất hiện về đêm cũng bình thường mà... Chỉ là, sao con heo rừng này lại nhắm đúng vào hướng của nàng mà chạy chứ!
Với cái khí thế đó, nó sẽ nhanh tông vào người nàng mất thôi!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-198.html.]
Trời ơi, sẽ không đập vỡ kính của nàng đấy chứ...
Hoặc sẽ làm nàng lảo đảo rồi ngã mất gì đó...
Nếu ban ngày để thôn dân nhìn thấy, quả thật mất mặt thôi rồi, cảnh tượng quá đỗi đẹp đẽ này, nàng thật sự không dám nghĩ tới!
Thịnh Quân rất muốn hét to, nhưng tiếng hét còn mất mặt hơn ngã lăn quay, nàng lập tức nuốt nó vào bụng lại, run rẩy nhắm hai mắt lại trốn tránh hiện thực.
Chưa được vài giây, một âm thanh như sao chổi va vào trái đất vang lên trên người nàng!
Cảm nhận được tình trạng trên người mình, trước tiên là Thịnh Quân thấy mừng trong lòng: May quá không đau!
Rồi nàng khẽ mở một con mắt ra, kiểm tra tình trạng vỏ của mình.
Tốt lắm, kính cũng không vỡ!
Xem ra tấm kính này của nàng ít ra cũng là cấp chống đạn lận đấy!
Hơn nữa, nàng không bị heo rừng tông ngã!
Vẫn oai phong đứng sừng sững tại chỗ, không chút hư tổn, cũng chẳng có dấu vết bị lõm vào, ngay cả vị trí cũng không hề bị xê dịch!
Đây gọi là phúc họa có nhau, nguy cơ lần này vừa hay cũng giúp nàng kiểm chứng một chuyện.
Có lẽ nàng không phải là chiếc máy bán hàng tầm thường, trọng lượng và chất lượng đều tốt hơn tưởng tượng. Nếu như vậy thì sau này chắc cũng chẳng cần sợ bị người ta đốt luôn ấy chứ!
Cảm giác an toàn tăng vọt, Thịnh Quân hoàn toàn phổng mũi.
Sau này nàng không phải mà một chiếc máy bán hàng tầm thường, hãy tôn kính gọi nàng một câu là máy thần siêu năng của ngân hà!
Kiểm tra kỹ tình trạng của bản thân từ trong ra ngoài, phát hiện không có vấn đề gì cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối cùng Thịnh Quân cũng chịu để ý tới con heo rừng tập kích nàng trong đêm.
Chà, con heo to gan này tông vào tấm tôn, tự làm bản thân nó ngất xỉu luôn.
Đáng đời!
Cũng may là ban đêm đấy, chỉ tông trúng nàng thôi chứ không làm ai bị thương.
Nhưng giờ nàng ngẫm nghĩ lại thì thấy, có phải hành vi bất thường của chú sóc vừa nãy là muốn báo tin cho nàng không?
Cái hướng mà nó lo lắng quay đầu nhìn, hình như là hướng heo rừng xông đến.
Đúng là một chú sóc có linh tính, tiếc là không chung ngôn ngữ, nàng cũng không thể hiểu được lòng tốt của nó.