Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:17
Lượt xem: 20
Sau khi nhìn ngắm tàn cuộc, người phụ trách việc nấu cơm bắt đầu có vài ý tưởng trong đầu.
Chẳng hạn như họ có thể để dành nước lẩu để nấu cho bữa sau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn nước của nồi cà chua thì chỉ đủ cho người già và trẻ em, nên phần còn lại sẽ được chia thành canh.
Mỗi người cầm một bát canh trong tay.
Khi uống canh cà chua không, nó cũng có một hương vị khác.
Phải đến khi người cuối cùng đặt bát xuống, bữa lẩu thịnh soạn mới chính thức kết thúc.
Mọi người đều vui vẻ sờ bụng, cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết.
Một số người thậm chí còn cảm thấy rằng họ đã tìm thấy nguyên liệu tình yêu đích thực của mình trong món lẩu này.
Hoặc là chìm đắm vào hương vị này, hoặc bị mê muội bởi hương vị này.
Nghĩ đến món rau và thịt đã tấn công trái tim của mình, mọi người đều động lòng, họ rất muốn biết tên món ăn yêu thích của mình.
Sau khi dọn dẹp bộ đồ ăn, cả nhóm không nhịn được nữa, đi tới hỏi Phương Tiên Nhi chi tiết về món lẩu.
Tất nhiên Thịnh Quân rất nhiệt tình trả lời câu hỏi của họ, đồng thời cũng giải thích lý do sử dụng của từng nguyên liệu.
Khi nàng nói, mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Thái độ ngoan đạo không khác gì những người đang tập trung học tập.
Họ liên tục đọc theo trong đầu chỉ để ghi nhớ những cái tên được thốt ra từ miệng của Phương Tiên Nhi.
Khoai tây, khoai nưa, miến thủy tinh.
Lòng vịt, lá sách bò và tôm viên!
Nghe những cái tên này rồi đối chiếu với ký ức trong đầu, mọi người lại thấy thèm ăn.
Như thể những món ngon đó lại xếp hàng, bay vào miệng khiến họ vui vẻ trở lại.
Sau khi nghe giới thiệu tất cả các nguyên liệu, mọi người mới phát hiện những nguyên liệu trong nồi lẩu này, không có cái nào là làm nền cho cái nào cả, mỗi món đều nét độc đáo riêng.
Chẳng hạn như khoai tây.
Trước đó Phương Tiên Nhi đã nói rằng đây là loại lương thực có sản lượng lớn, có thể làm món chính vì nó tạo cảm giác no, nếu có cơ hội thì họ nên đi tìm.
Bây giờ nếm thử mới biết đúng là mỹ vị.
Phương Tiên Nhi cũng nói có rất nhiều cách để nấu khoai tây, luộc nó như nấu trong nồi lẩu hồi nãy là cách đơn giản nhất.
Điều này khiến họ tò mò không biết những cách nấu khác sẽ ngon đến mức nào, họ ước mình có thể biến ra thật nhiều khoai tây để được nếm thử các món ngon.
Sau khi thảo luận về món lẩu, mọi người lại trò chuyện thêm một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-208.html.]
Họ nói về rất nhiều thứ.
Một vài người vẫn còn đắm chìm trong hương vị thơm ngon của món lẩu và không thể ngừng bày tỏ cảm xúc của mình sau khi ăn, cũng có người nói về chuyện chính.
Còn Đại Mao lúc này đang phải đối diện với sự lựa chọn khó khăn nhất của cuộc đời mình.
Bởi vì Đại Ngưu ca, vừa hỏi cậu nhóc một câu hỏi sâu sắc:
“Nếu chỉ được chọn một món để ăn, sau khi chọn xong không thể ăn món còn lại nữa thì đệ sẽ chọn bánh mì nếp cẩm hay lẩu?”
Đại Mao gãi gãi mặt, bối rối suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy rối, không thể đưa ra đáp án rõ ràng.
Đại ca của cậu nhóc đúng là kẻ xấu xa nhất trên đời, làm sao mà cậu nhóc có thể chọn được?
Phải biết rằng hai món này hoàn toàn khác nhau và cả hai đều là món ăn yêu thích của cậu nhóc.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng bản thân không bao giờ được ăn một trong hai món này nữa thôi là tim của cậu nhóc đã trở nên đau nhói rồi!
Cuối cùng, Đại Mao quyết định giả câm điếc, phớt lờ lời nói vô nghĩa của Đại Ngưu.
Thần lực của Phương Tiên Nhi rất mạnh, như núi như biển, nhất định có thể dễ dàng chống lại cái miệng quạ đen của đại ca.
Vì vậy, sẽ không bao giờ có một ngày như thế!
Sau khi bên này đùa giỡn xong, những thôn dân còn lại đều cảm thấy thoải mái và nhàn nhã khi trò chuyện.
Vào giờ phút này, mọi người đều nhất trí gác lại mọi chuyện vặt vãnh và những kế hoạch vô tận để nghiêm túc tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp này.
Một cơn gió nhẹ nhàng và mát mẻ làm dịu đi cái nóng do nồi lẩu mang lại.
Vầng trăng sáng và tròn, chiếu ánh sáng bạc xuống mặt đất.
Nhìn lên bầu trời với chiếc bụng no, tâm trạng của mọi người cũng giống như ánh sao trên đấy, lập lòe lấp lánh.
Ngay cả một nam nhân nghiêm túc như Lưu Nhị Sơn cũng khẽ ngân nga một chút giai điệu một cách lạc nhịp.
Ngẩng đầu lên là có thể thấy những đống than củi phía xa xa. Từ những khe hở thông gió trên gò đất, những làn khói mỏng nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Phương Tiên Nhi cho biết ngày mai sẽ dạy họ cách đào lò than, như vậy sau này họ sẽ có nhiều than hơn để sử dụng.
Họ lại cẩn thận suy nghĩ về cuộc sống sau này.
Vào mùa đông, họ có một nguồn lương thực dự trữ đầy đủ, có lửa để sưởi ấm, được ăn lẩu và thịt khô đã dự trữ, đêm đến lại nằm trong chăn bông ấm áp.
Mỗi ngày họ đều nghe Phương Tiên Nhi kể những câu chuyện thú vị hoặc nghe thư sinh giảng bài.
Nhóm người bọn họ, không phân biệt giới tính, già hay trẻ đều có cơ hội được học chữ.
Đúng rồi, bây giờ họ cũng đã tìm được cách mua hạt giống lương thực, cây giống và vật nuôi.
Khi có được hạt giống, họ sẽ gieo hạt vào mùa xuân, rồi nuôi vài con gà, vịt...
Liệu một cuộc sống tuyệt vời như vậy có thể thuộc về họ hay không?