Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:19
Lượt xem: 4
Trước đây, mọi người đều có cảm giác mơ hồ rằng mình đang ngày càng trở nên tốt hơn.
Bây giờ, sau khi những chi tiết lần lượt được tiết lộ, mọi người đều rơi vào trạng thái hoảng hốt, cảm thấy cực kỳ không chân thật.
Rất khó để nói là vì món lẩu đã làm cho họ say, hay là vì cảm giác hạnh phúc mà đầu óc của mọi người đều trở nên đờ đẫn.
Trong đầu mọi người chỉ còn lại một suy nghĩ, cuộc sống ngày càng tốt hơn tất cả là nhờ tấm lòng từ bi của Phương Tiên Nhi!
-
Khi người dân Phương gia thôn vui vẻ ăn lẩu.
Ở huyện thành bên kia, cuối cùng Vi Thập Bát đã gặp được sư phụ của mình - Cảnh lão.
Cách đây không lâu, ông ấy vừa biết được công dụng của tinh dầu phong lữ từ Tảo Nhi nên lập tức mang đến thăm Cảnh lão.
Tuy nhiên, điều ông ấy không ngờ là Cảnh lão không có ở nhà, chỉ có sư nương và lão thái thái.
Vi Thập Bát hỏi người gác cổng, biết rằng tình trạng của lão thái thái thật sự không ổn, tình cờ Cảnh lão lại nhận được tin huyện thành lân cận có thần y nên đã vội vàng chạy đến đó ngay trong đêm.
Vi Thập Bát đành phải đưa tinh dầu phong lữ cho sư nương, nói rằng tinh dầu thực vật này rất tốt cho sức khỏe, rất thích hợp với người già, có thể đưa cho lão thái thái dùng.
Sư nương vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã nhớ.
Trước khi rời đi, Vi Thập Bát kiểm tra lại tình trạng của lão thái thái, phát hiện đúng là không ổn.
Bà cụ không chỉ thỉnh thoảng không nhận ra mọi người mà tính tình cũng rất bất ổn, lúc buồn, lúc giận, khiến cho cả nhà không ai được sống yên ổn.
Sư nương đứng bên cạnh không kiềm được nước mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lồng n.g.ự.c của Vi Thập Bát cũng bị nghẹn lại.
Gác lại những lợi ích sang một bên, mối quan hệ của ông ấy với gia đình của sư phụ cũng cực kỳ sâu sắc.
Vào giờ phút này, ông ấy vô cùng hy vọng tinh dầu phong lữ sẽ có tác dụng, giúp cho bệnh não của lão thái thái trở nên tốt hơn, giúp gia đình sư phụ được thở phào nhẹ nhõm.
Vì không gặp được sư phụ nên sau khi thăm lão thái thái xong, Vi Thập Bát để lại tinh dầu phong lữ rồi chuẩn bị rời đi.
Khi ông ấy rời khỏi phủ, tình cờ gặp được sư huynh Minh Bắc đến thăm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Minh Bắc khác với Vi Thập Bát - người có thân hình thô kệch, ông ta là một nam nhân trung niên có gương mặt hiền lành. Gương mặt tròn trĩnh, phúc hậu nhưng cơ thể lại gầy gò. Làn da của ông ta rất trắng, trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-209.html.]
Nếu chỉ nhìn vào ngoại hình của hai người, Vi Thập Bát trông giống sư huynh hơn.
Nhưng nếu so sánh tuổi thật thì họ bằng tuổi nhau.
Do Minh Bắc vào thương đội sớm hơn Vi Thập Bát hai năm, trước đó đã nhận Cảnh lão là sư phụ nên trở thành sư huynh.
Hai người vừa gặp nhau ở cửa, Minh Bắc đã nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại không hề thay đổi, dùng giọng điệu ấm áp chào Vi Thập Bát: “Sư đệ, đệ cũng ở đây à?”
Vi Thập Bát có chút câu nệ: "Đúng vậy, sư huynh. Nhưng hôm nay sư phụ không có ở đây, chỉ có sư nương và lão thái thái thôi ạ."
Minh Bắc nhẹ nhàng gật đầu: “Không sao đâu, huynh cũng định đến thăm lão thái thái.” Vừa nói vừa giơ đồ trong tay lên.
Nghe vậy, Vi Thập Bát cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ông ấy cảm thấy có gì đó rất khó chịu, cảm giác như bị sư huynh biến thành kẻ ác vậy.
Rũ bỏ những suy nghĩ buồn bực trong đầu, Vi Thập Bát nhìn món đồ trên tay Minh Bắc, nhận ra đó là mận và điểm tâm do thương đội mang về.
Lão thái thái thích ăn chua, thỉnh thoảng cũng ăn bánh ngọt.
Có vẻ những món này được mang đến cho bà cụ.
Không lãng phí thêm thời gian, ông ấy vội vàng tránh đường nói: "Sư huynh mau vào đi, đệ đi trước đây."
Hai người nhanh chóng nói lời tạm biệt.
Sau khi quay về nhà, Vi Thập Bát phải xử lý một số việc nhỏ trong thương đội.
Ngoài ra còn quá trình khai thác dầu trong làng cũng cần được chú ý, cực kỳ bận rộn.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Vi Thập Bát đến nhà sư phụ mấy lần nhưng đều không gặp được ông.
Tuy nhiên, sau khi nghe sư nương nói rằng đã cho lão thái thái sử dụng tinh dầu phong lữ, ông ấy cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện không biết có phải là ảo giác hay không nhưng hình như trí nhớ của lão thái thái đã minh mẫn hơn trước.
Ít nhất vào mấy lần ông ấy đến thăm, phần lớn thời gian bà cụ đều nhận ra ông ấy.
Ngày hôm nay, cuối cùng Vi Thập Bát cũng nhận được tin sư phụ sắp về nhà, vội vàng chạy tới, cuối cùng cũng nhìn thấy người.
Vừa vào cửa, ông ấy vội liếc nhìn xung quanh, phát hiện hôm nay Minh Bắc không đến.
Không suy nghĩ gì thêm, Vi Thập Bát bước nhanh đến chỗ Cảnh lão và hét lên: “Sư phụ!”