Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:32
Lượt xem: 7
Sư nương thở dài nói: “Tú cô, những năm qua, cũng là chúng ta có lỗi với ngươi. Chỉ nghĩ rằng ngươi ở trong phủ, ở bên cạnh lão thái thái là tốt rồi. Có ra ngoài hay không cũng tùy ý ngươi thích.”
“Ta thường nghĩ, hồi nhỏ ngươi theo gia đình lưu lạc đến đây, đã phải trải qua biết bao khổ cực. Chỉ cần có thể sống bình an suốt đời đã không phải là điều xấu.”
“Chỉ là chúng ta cũng quên mất, chim non ở trong tổ, tuy an toàn nhưng cũng sẽ không bao giờ học được cách bay. Cuối cùng, có lẽ ngươi sẽ sống một cuộc đời bình yên nhưng cũng đánh mất niềm vui khi bay giữa những đám mây.”
“Cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Rốt cuộc cuộc sống nào tốt hơn, ta cũng không thể nói rõ. Nhưng ít nhất cũng nên cho ngươi một lựa chọn...”
Nghe đến đây, Tú cô lộ vẻ hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống đất: “Phu nhân, ta thật sự đã sai nhưng xin đừng đuổi ta đi!”
Giọng nói của bà ta đầy vẻ mờ mịt
Bà ta đã ở Cảnh gia rất nhiều năm rồi. Nếu như phải rời đi, bà ta thật sự không biết mình nên đi đâu.
Sư nương bất lực cười một cái, kéo bà ta dậy: “Nói gì vậy, sao chúng ta có thể đuổi ngươi đi được? Chỉ là, sau này ngươi đừng ở bên cạnh lão thái thái nữa...”
Thấy Tú cô lại hoảng sợ, bà vội nói: “Ngươi đừng lo, ý ta là ngươi đừng suốt ngày ở trong nhà nữa. Có thể đến cửa hàng của thương đội chúng ta giúp bán hàng hoặc làm việc khác!”
Chắc chắn họ không thể để Tú cô bên cạnh lão thái thái nữa. Nhưng họ cũng không bỏ rơi bà ta mà chỉ để bà ta ra ngoài, mở mang thêm kiến thức.
Dù sao thì người của cửa hàng đều là người nhà mình. Có người trông nom, chắc chắn bà ta cũng không thể gây ra chuyện gì rắc rối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe bà nói vậy, Tú cô không còn vùng vẫy nữa, chỉ là lại bắt đầu bối rối.
Để bà ta đi giúp việc ở cửa hàng sao?
Từ khi vào phủ, bà ta vẫn luôn ở cạnh chăm sóc lão thái thái suốt bao năm nay, chưa từng tiếp xúc với việc khác. Liệu có thể thật sự giúp đỡ mọi người được gì không?
Tuy nhiên, không hiểu sao, nghĩ đến việc sắp được ra ngoài thì trong lòng bà ta lại có chút mong chờ.
Tú cô nhất thời không nghĩ ra, liền đứng đó ngẩn người.
Thấy bà ta như vậy, sư nương cũng không nói thêm gì. Chỉ sai người dẫn bà ta đi nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị tốt để đi làm việc ở cửa hàng.
Tương lai còn dài, bây giờ chưa cần vội.
Chuyện bên phía Tú cô đã lo liệu gần xong. Nhưng phía Minh Bắc thì vẫn còn nhiều việc phải làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-217.html.]
Vừa rồi, khi sư nương nói chuyện với Tú cô, Cảnh lão vẫn đứng im lặng một bên.
Ông nghĩ về những lời mà Minh Bắc đã nói với Tú cô, lòng ông trĩu nặng.
Tú cô là người rất ngây thơ.
Nhưng Minh Bắc thì lại là người rất tỉnh táo, sáng suốt.
Những lời nói đó sẽ dẫn đến hậu quả gì, chắc chắn ông ta đều biết rõ.
Thực ra trước khi gặp Vi Thập Bát hôm nay thì Cảnh lão đã có một cuộc trò chuyện với Minh Bắc rồi.
Qua từng lời từng chữ, ông đều nhận ra rằng dường như Minh Bắc rất tham vọng với thương đội.
Chỉ là khi Cảnh lão hỏi về những phẩm chất quan trọng nhất của một thương nhân thì Minh Bắc không suy nghĩ mà nói liền mười mấy điều. Nào là cẩn thận, nào là biết nắm bắt cơ hội...
Chỉ thiếu duy nhất điều mà Cảnh lão coi trọng nhất. Đó là sự chân thành và giữ chữ tín.
Vì cuộc thảo luận này mà cuối cùng hai người đã cãi nhau, cuộc nói chuyện kết thúc không vui vẻ gì.
Cảnh lão nhắm mắt lại.
Đột nhiên ông nhớ đến lúc Minh Bắc mới vào phủ, nhớ lại dáng vẻ nhiệt thành thuở ban đầu của ông ta.
Cậu thiếu niên năm đó từng liều mạng để kéo ông lại ở mép vách đá. Ông tin rằng đó là người thật sự từng tồn tại.
Chỉ là qua nhiều năm, cậu ấy dần trở thành một con người khác.
Nghĩ kỹ lại thì Minh Bắc cũng rất ưu tú, xuất chúng.
Còn Vi Thập Bát, thật ra ở nhiều mặt không có gì gọi là nổi trội.
Chỉ duy nhất một điều.
Đó là Vi Thập Bát có tấm lòng rất kiên định. Chưa bao giờ thay đổi, vẫn luôn trong sáng thuần khiết...
Cảnh lão đứng tại chỗ suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng ông vẫn cho người gửi thư cho Minh Bắc. Bảo ông ta ngày mai đến một chuyến.
Dù sao đi nữa, chuyện này đã kéo dài đến thế thì cũng cần phải có một lời giải thích.