Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 248
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:23:58
Lượt xem: 8
Thấy Tống Hàm Thanh như bị ma nhập, chen vào lấy sách rồi chìm vào thế giới hội họa.
Những người khác cũng không biết phải làm sao, chỉ đành quay người cầm lấy một cuốn sách khác – Toán Học.
Lật mở trang sách, liền thấy bên trong có vô số ký hiệu sắp xếp như pháp thuật, khiến tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
May mà không phải tất cả chữ bên trong đều những ký hiệu kỳ lạ đó, vẫn còn một số chữ mà người ta có thể nhận ra.
Ví dụ như Đại Ngưu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thiết Trụ vừa lau nước mắt vừa cười như điên: “Ha ha ha, mọi người mau nhìn đoạn này đi. Nói rằng Đại Ngưu có bốn quả đào, Đại Cẩu có ba quả đào, Tiểu Thạch Đầu có bảy quả đào. Đại Ngưu cho Tiểu Thạch Đầu một quả đào, Tiểu Thạch Đầu lại ăn năm quả đào. Hỏi mỗi người còn lại mấy quả đào?”
Bài toán đã khiến tất cả mọi người rối tung lên.
Nhưng lại cảm thấy câu hỏi này nghe có vẻ thú vị, mọi người đều lẩm bẩm trong miệng, đếm ngón tay mà tính.
Cuối cùng vẫn là Tảo Nhi tính nhanh nhất: “Mỗi người còn lại ba quả đào!”
Nói xong, nàng ấy cúi đầu nhìn các con số trong sách Toán Học một chút, rồi lật vài trang trước, nhìn chằm chằm vào các con số Ả Rập suy tư nói:
“Những ký hiệu này hình như là cách viết số đơn giản. Nét bút ít, hầu như đều viết liền nhau, rất tiện để dùng cho việc đếm.”
Sau này bọn họ phải nghiên cứu kỹ hơn về những ký hiệu này mới được.
Sau khi xem sách Toán Học, thì đến lượt sách Kiến Thức Xã Hội và Kiến Thức Đời Sống.
Mặc dù phần lớn mọi người đều chưa nhận biết hết được các chữ phổ thông nhưng đọc kỹ một hồi cũng có thể hiểu đại khái nội dung bên trong là gì.
“Cuốn sách này rất hữu ích. Thậm chí trong này còn viết về việc cần chuẩn bị gì khi vào các huyện thành. Nếu lần trước chúng ta có cuốn này thì đã biết trước chuyện phải khám xét người ở cổng thành huyện Thành An rồi.” Tảo Nhi nói.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà bây giờ nơi nào cũng không yên ổn, tình hình có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Học xong những điều này, cũng chỉ là để nắm rõ trong lòng. Không thể phụ thuộc hoàn toàn vào nó mà còn phải tự mình quan sát nhiều hơn mới được.”
Giống như huyện thành của bọn họ trước đây, vốn không hề thu phí vào thành cao như vậy. Sau này thì hoàn toàn vô pháp vô thiên (1).
(1) Vô pháp vô thiên: không có phép tắc, trật tự, không biết trên dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-248.html.]
Cuốn sách Kiến Thức Đời Sống cũng rất hữu ích.
Chẳng hạn như trong sách nói về những thực phẩm kỵ nhau không thể ăn chung. Sau khi biết được điều này, họ có thể chú ý hơn khi nấu ăn để tránh gặp rắc rối.
Xem qua những cuốn sách này, mọi người đều đồng loạt hiểu ý.
Những cuốn sách mà Phương Tiên Nhi đưa cho họ không phải là những sách dày cộp dùng để thi cử. Mà toàn là những thứ có ích và thực dụng hơn nhiều.
Thịnh Quân thấy đã đến lúc, liền nói: “Trong những cuốn sách này có rất nhiều chữ. Ta biết các ngươi đã cố gắng học tập nhưng có lẽ cũng chưa thể nhận biết hết được tất cả các chữ trên đó.”
“Chắc hẳn các ngươi cũng đã chú ý thấy trên mỗi dòng chữ của mỗi cuốn sách đều có một hàng ký tự đặc biệt.”
“Những ký tự này gọi là bính âm. Chỉ cần học nó thì các ngươi sẽ nắm được phương pháp ghép âm đọc chữ nhanh chóng. Ta khuyên các ngươi nên học nó trước, để sau này khi đọc sách sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Mở cuốn sách Ngữ Văn ra, lật đến phần đầu tiên. Nội dung đầu tiên là dạy về cái này.”
Người trong thôn nghe xong, đều rất kinh ngạc.
Từ lâu mọi người đã biết rằng việc học gần như không có con đường tắt. Bất cứ việc gì cũng phải làm cẩn thận từng bước.
Nhưng Phương Tiên Nhi lại có thể cung cấp cho họ một cách học chữ dễ dàng hơn. Đây quả là kỳ tích!
Thịnh Quân nói xong lợi ích việc của bính âm trong chữ Hán. Nàng nghĩ rằng chắc chắn mọi người không biết làm thế nào để bắt đầu học đọc. Cái này cần đến sự giúp đỡ của nàng.
Nàng để mọi người viết tất cả các nguyên âm và phụ âm lên đất, rồi dạy cách đọc từng cái một.
“A, o, e, i, u, ü.”
Người dân trong thôn ngoan ngoãn đọc theo sau.
Trong thâm tâm mọi người hiểu rõ Phương Tiên Nhi truyền dạy kiến thức đã là ân đức rất lớn, không thể làm phiền nàng phải giảng đi giảng lại quá nhiều lần. Vì thế họ rất nghiêm túc ghi nhớ, chỉ sợ rằng mình không thể nhớ hết trong một lần, nên mỗi người chia nhau vài âm. Mỗi người nhớ một phần.
Bính âm tiếng Hán là một công cụ xóa mù chữ của thời cận đại. Nên cách bắt đầu cũng rất đơn giản.
Chẳng bao lâu sau, người dân trong thôn đã hoàn toàn nắm vững nó. Có thể dùng bính âm để từ từ đọc các cuốn sách mà Phương Tiên Nhi đưa.
Có lẽ do tự ghép âm đọc ra chữ thì dễ nhớ hơn. Vậy nên tốc độ học chữ của mọi người cũng nhanh chóng tiến bộ.