Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 291
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:22:15
Lượt xem: 8
Cuối cùng Tảo Nhi không nhìn nổi nữa, đứng ra tuyên bố với mọi người tin tốt là đã kiếm được rất nhiều bạc, lại nhắc đến chuyện quần áo mới.
Mọi người nghe xong, không nhịn được reo hò.
Đợi cười đùa xong, mọi người quyết định sẽ ăn mừng thật to vào bữa tối, ăn một bữa thật no nê. Sau đó tổ chức một buổi lễ lớn, đi tặng lễ cho Phương Tiên Nhi.
Hiện tại vẫn còn một thời gian nữa mới đến bữa tối.
Dân làng đem số bạc nặng trịch về hang trước tiên, sau đó đi phát quần áo. Đại Ngưu và những người khác đều đi giúp, không ai tỏ ra khác thường.
Tảo Nhi vẫn nhớ chuyện chính sự trong lòng, vì vậy lại kéo mẹ Xuyên Tử, trở về khoảng đất trống trước mặt Phương Tiên Nhi, hỏi cho xong những lời chưa nói hết trước đó.
"Thím, trước đây Tống thư sinh đã nói với con, hắn đang tìm người thân giúp người ta. Mà người hắn muốn tìm, trên lưng có một vết bớt màu nâu hình trăng lưỡi liềm..."
Lời còn chưa dứt, mẹ Xuyên Tử đã nắm c.h.ặ.t t.a.y Tảo Nhi.
Chỉ thấy bà ấy vội vàng hỏi: "Ngoài vết bớt màu nâu hình trăng lưỡi liềm, hắn còn nói gì nữa không?"
Thấy biểu hiện của mẹ Xuyên Tử như vậy, Tảo Nhi cảm thấy, vết bớt đó tám phần là có thể đối chiếu được.
Tảo Nhi nhanh chóng nắm lấy tay mẹ Xuyên Tử, nói: "Thím đừng vội. Thư sinh đó cũng không nói nhiều lắm. Ngoài vết bớt thì trong tên có chữ Nguyệt. Mà cũng vì thế nên con mới cố ý đến tìm thím hỏi thăm những điều này."
"Thì ra là vậy."
Mẹ Xuyên Tử gật đầu tỏ vẻ hiểu, sự sốt sắng vừa rồi cũng dần lắng xuống.
Bà ấy nói: "Tảo Nhi, không giấu gì con, đúng là sau lưng thím có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm. Nếu có thể, con hãy gọi Tiểu Tống đến đây để thím nói rõ ràng về chuyện này."
Tiếp đó, bà ấy lại cười khổ một tiếng: "Còn nữa, vừa rồi là thím kích động quá, có làm con đau không?"
"Thím biết, mấy đứa nhỏ các con lòng dạ mềm yếu, nói chuyện cũng cẩn thận, luôn tránh không nhắc đến thân thế của thím, sợ thím nghe xong sẽ buồn lòng."
"Nhưng thật ra, thím không để tâm đến những điều này. Con cũng biết, thím là do Triệu A Nãi một tay nuôi lớn, bao nhiêu năm trôi qua, thân thiết như mẹ con, chưa bao giờ cảm thấy thiếu sự quan tâm của người lớn, cũng không cho rằng thân phận không cha không mẹ này là điều đáng xấu hổ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-291.html.]
"Phải nói rằng trước đây thím chưa từng chủ động nảy sinh ý định tìm người thân, cũng là vì sợ mình bị người khác vứt bỏ ở đây."
"Những người thân như vậy, dù có tìm được cũng sẽ bị coi là gánh nặng."
"Nhưng vừa rồi thím nghe con nói, Tống tú tài tìm hiểu những điều này là đang tìm người thân giúp người khác, hơn nữa vết bớt đó cũng trùng khớp với thím."
"Thím nghĩ, nếu người nhà thím có thể nhờ người đi tìm thím thì hẳn không phải là chủ động vứt bỏ thím... Không tránh khỏi có chút kích động."
Nghe những lời này xong, Tảo Nhi vội nói: "Thím, con nghe Triệu A Nãi nói, tên của thím được thêu trên tã lót. Con nghĩ chắc chắn không phải thím bị người ta vứt bỏ mà là được cha mẹ ruột yêu thương. Chỉ là sau này xảy ra chuyện mới lưu lạc bên ngoài!"
Mẹ Xuyên Tử cười cười, xoa đầu nàng ấy.
Có khả năng như vậy cũng không tệ.
Nhưng cũng không phải bà ấy chưa từng thấy những bậc cha mẹ bỏ con vì đủ loại lý do.
Bà ấy sẽ có suy nghĩ như vậy, nói cho cùng vẫn là do không tự tin vào bản thân. Bà ấy không tin rằng bản thân lưu lạc bên ngoài, lại vừa vặn là người được gia đình trân trọng. Hơn nữa bà ấy còn là một nữ nhi.
Nói được vài câu, thấy thời cơ đã chín muồi, Tảo Nhi liền bảo mẹ Xuyên Tử đợi ở đó, còn mình thì đi tìm Tống Hàm Thanh.
Tống Hàm Thanh đang chọn giày bên này giúp Đại Mao.
Thấy Tảo Nhi đi tới, hắn liền buông việc trong tay, đi đến chỗ của nàng ấy.
"Trên người đúng là Lưu thẩm có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm, bà ấy muốn đích thân nói chuyện với ngươi." Tảo Nhi nói.
Tống Hàm Thanh có chút không dám tin, hơi mở to mắt, một lúc lâu sau mới hỏi: "... Thật sao?"
Tảo Nhi "Ừ" một tiếng, giả vờ như vô tình nói: "Đúng rồi, trước khi chúng ta qua đó, ngươi hãy tiết lộ cho ta một chút đi. Đại Ngưu nói, ngươi đang tìm người thân giúp một bậc trưởng bối, vậy bậc trưởng bối đó cũng là người cùng làng với ngươi sao?"
"Tây di nương và những người khác cũng sống nơi đó, hẳn là hai làng cũng không xa nhau. Nếu thím có người thân thật, sao nhiều năm như vậy lại không gặp được người ta? Tình hình nhà Triệu A Nãi nổi tiếng như vậy, không ít người đều biết thím là do bà ấy nhận nuôi!"
Nhưng trên mặt Tống Hàm Thanh đột nhiên lộ ra vài phần vẻ buồn bã, do dự một lúc, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tảo Nhi, chỉ nói với nàng ấy:
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tảo cô nương, xin ngươi giúp ta một việc nữa."
"Ngươi có thể gọi mọi người đến khoảng đất trống trước mặt Phương Tiên Nhi giúp ta không? Ta có vài chuyện muốn nói với mọi người. Đến lúc đó, những gì ngươi tò mò cũng sẽ có câu trả lời."