Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 311

Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:22:48
Lượt xem: 4

Chung Tứ đột nhiên lên tiếng: “Ta nghĩ, Phương Tiên Nhi không chỉ muốn chúng ta tự bảo vệ mình.”

“Mọi người nghĩ xem, chỉ để tự bảo vệ mình thôi, có cần dùng đến những thứ như áo giáp xích không?”

Tảo Nhi nghe xong thì bừng tỉnh: “Đúng vậy, những dụng cụ phòng ngự như áo giáp xích này, thường chỉ mặc khi ra trận đánh nhau.”

Nàng ấy nhìn Chung Tứ, suy nghĩ rồi nói: “Vậy ý của ngươi là, Phương Tiên Nhi hy vọng chúng ta...?”

Chung Tứ nhẹ nhàng gật đầu.

Trước đây, hắn ta đã nghe Phương Tiên Nhi nói về viễn cảnh xây dựng một thế giới đại đồng nhưng lúc đó dân trong thôn mới biết đọc biết viết không lâu nên hắn ta không nói nhiều.

Bây giờ, tạm thời không nói đến trình độ học vấn của mọi người.

Nhưng tầm nhìn và lòng dạ đã trở nên rộng mở hơn nhiều dưới sự dạy dỗ của Phương Tiên Nhi, đã đến lúc tiết lộ cho mọi người biết rồi.

Chung Tứ nói: “Phương Tiên Nhi giáng thế ở đây, không chỉ để khôi phục pháp lực và trở về Thần Châu mà còn gửi gắm nhiều kỳ vọng vào ta và các ngươi…”

Sau đó, hắn ta nói về mục tiêu chung sức chung lòng, cùng tạo dựng một ngày mai tươi đẹp.

Trong lời nói của hắn ta, ngọn lửa mơ hồ trong lòng Tảo Nhi và những người khác bỗng chốc như được thắp sáng, bùng cháy dữ dội.

Hóa ra, Phương Tiên Nhi vẫn luôn nói rằng hãy để họ học hành chăm chỉ, sau này mới có thể làm nhiều việc hơn giúp nàng, chính là chỉ những chuyện lớn như thế này!

Dân trong thôn lập tức thảo luận sôi nổi.

Còn bên kia, Phương Tiên Nhi cũng đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Thịnh Quân ở bên này có thể xem được thông tin chi tiết về phần thưởng nên đương nhiên cũng biết trong hộp gỗ chứa thứ gì.

Nàng nhanh chóng chuyển sang chế độ trò chuyện riêng trong nhà, nói với robot: “Ngươi nói xem, mỗi lần hệ thống phát đồ, có phải đều có ẩn ý gì đó bên trong không?”

“Xem này, lần đầu tiên nó tặng Noãn Bảo Bảo, lúc đó gần đến mùa đông, người xưa đang lo lắng chuyện chống rét, có thể nói là phần thưởng này rất hợp thời.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sau đó, nó lại tặng một Đêm hội mùa Xuân. Trông thì phần thưởng này không có tác dụng thực chất nhưng thời điểm xuất hiện lại vừa vặn vào trước thềm Tết Nguyên Đán. Lúc đó, mọi người đều đã có sự cải thiện đáng kể về mặt ăn mặc, Đêm hội mùa Xuân trở thành một phần thưởng tinh thần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-311.html.]

“Hơn nữa, có Đêm hội mùa Xuân làm nền tảng, mọi người đã có sự chấp nhận và đồng cảm với văn hóa quê hương của ta, sau đó khi học sách giáo khoa tiểu học, mọi người cũng rất tích cực…”

“À, thật ra không chỉ là phần thưởng thành tích, mà khi hệ thống mở khóa hàng hóa cũng rất phù hợp với điều kiện thực tế của mọi người.”

Lúc đầu, khi người xưa còn đói bụng, hệ thống mở khóa mì ăn liền và lương khô, đến khi mọi người không còn lo lắng về chuyện ăn mặc, hệ thống lại mở khóa nhiều món ăn ngon.

Hơn nữa, sau khi nâng cấp thành cửa hàng tạp hóa nhỏ, hệ thống cũng ưu tiên mở khóa những nhu yếu phẩm như giấy vệ sinh.

“Có lẽ hệ thống có chức năng phân tích thông minh, có thể điều chỉnh theo tình hình của mọi người?”

Thịnh Quân suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy rất có thể là như vậy.

Nàng nhớ rõ, lúc đầu khi mình ràng buộc với hệ thống, hệ thống đã từng trò chuyện với mình, chỉ là sau đó đột nhiên bắt đầu giả chết, gọi thế nào cũng không trả lời, nàng mới tự mò mẫm, biến thành máy bán hàng tự động đến đây.

Thịnh Quân cảm thấy, hệ thống hiện tại có thể gửi thông báo, giống như một cỗ máy tự động vận hành.

Còn hệ thống xuất hiện đầu tiên kia thông minh hơn, chỉ không biết tại sao nó lại c.h.ế.t máy...

Về sự khác biệt trong biểu hiện trước và sau của hệ thống, Thịnh Quân không nói ra.

Những gì nói ra đều là những suy đoán vô hại.

Tuy nhiên, những gì nàng vừa nói đã đủ để làm khó máy hút bụi tự động rồi.

Chỉ thấy nó đứng ngây ra tại chỗ hồi lâu, mới do dự vẫy vẫy tai.

Thịnh Quân thấy vậy, tò mò hỏi: “Ngươi đang khẳng định suy đoán của ta sao? Đúng rồi, nói đến đây, ngươi cũng là phần thưởng mà hệ thống tặng cho ta, vậy ngươi có thể đại diện cho ý của hệ thống không?”

Lần này, nó phản ứng lại rất nhanh, nhanh chóng phủ nhận lời nàng nói.

Nó không thể đại diện cho ý của hệ thống.

Thịnh Quân cũng không thất vọng, lặng lẽ thở dài: “Thôi, vẫn nói về chuyện luyện sắt đi.”

“Hệ thống tặng phần thưởng như vậy, có phải là đã phân tích ra rằng mọi người sẽ sớm phát hiện ra quặng sắt không? Nếu không thì trong thời gian ngắn những cuốn sách đó cũng không dùng được.”

Nói câu này xong, đột nhiên Thịnh Quân cảm thấy có thể lợi dụng chuyện này để kiểm chứng suy đoán của mình về chức năng dự đoán của hệ thống.

Hãy xem dân trong thôn sẽ sử dụng những phần thưởng đó vào lúc nào.

Loading...