Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-11-06 21:20:08
Lượt xem: 32
Chỉ là tiền dư lại của các nhà không nhiều lắm, vốn dĩ mỗi hộ nhiều nhất cũng chỉ mang theo hai mươi, ba mươi đồng tiền vào núi, chỉ có ra không vào như vậy, chẳng mấy chốc sẽ thấy đáy.
Cũng may mọi người phát hiện cung cấp đồ ăn cho Phương Tiên Nhi, cũng có thể nhận được quà tặng của nàng.
Phương Tiên Nhi là một tinh quái thiện lương lại bướng bỉnh.
Trước đó Hạnh Nhi ném xong năm quả lê, chỉ cầm một bình nước đường của Phương Tiên Nhi liền đi. Ngày kế tiếp lại lau người cho ‘nó’, liền phát hiện pháp thuật của ‘nó’ còn sáng, cho đến khi Hạnh Nhi lấy đồ vật đi, ‘nó’ mới hoàn toàn bỏ qua.
Từ đó về sau, lại dâng đồ ăn lên, Phương Tiên Nhi muốn đáp lễ, mọi người cũng sẽ nhận lấy, sẽ không từ chối nữa, tránh cho ‘nó’ hao phí pháp lực vô ích.
Trong khoảng thời gian giao tiếp này, mọi người cũng thăm dò rõ ràng một chút sở thích của Phương Tiên Nhi, tuy rằng ‘nó’ ăn trái cây cúng, nhưng hẳn là vẫn thích tiền nhất, mỗi lần thu được tiền cúng đều sẽ vui vẻ mà cho rất nhiều đồ ăn.
Vào núi lâu như vậy, người trong thôn xem như đã chậm rãi sống lại, chỗ ở cũng đã được tu sửa. Tảo Nhi suy nghĩ, lại từ từ làm chút đồ dùng chung, chậu gỗ giường gỗ linh tinh.
Trước mắt mọi người cùng nhau sinh hoạt, vì mau mau làm việc, nàng ấy cũng không giấu diếm, dạy cho người có sức lực không ít thứ bằng gỗ, mọi người đồng tâm hiệp lực làm đồ vật, tốc độ làm thêm đồ dùng sinh hoạt cũng vô cùng khả quan.
Tảo Nhi học được cấu tạo ống trúc trước đó, làm mấy cái bình gỗ có hoa văn có nắp đậy, tính phong kín rất tốt, rất thích hợp cất giữ các loại quả khô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cách mùa đông còn một đoạn thời gian, nhiệm vụ mỗi ngày chính là tích trữ thức ăn và củi, chờ chậu gỗ thùng gỗ làm ra còn muốn tích trữ nhiều nước một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-32.html.]
Mọi người phân công rõ ràng, thanh niên trai tráng ra ngoài tìm đồ ăn, trung niên lão niên lo liệu việc nhà, giặt quần áo các loại, còn phải xử lý tốt đồ ăn mang về. Bọn nhỏ thì làm chút chuyện trong khả năng của mình, múc nước hoặc làm vệ sinh, mỗi ngày còn lau sạch sẽ cho Phương Tiên Nhi.
Chờ ăn cơm tối xong, mọi người cùng nhau làm chút việc bằng gỗ, còn xới một phần đất gần đó, trồng một ít hạt của quả lê, thỉnh thoảng tưới nước.
Mặc dù không biết đến bao giờ cây cối mới có thể trưởng thành kết quả, nhưng tốt xấu gì trong lòng cũng có một tia hi vọng.
Đây cũng là nhờ có thể ăn cơm, mọi người mới có tâm tình cố gắng sinh hoạt.
Trước đó mỗi ngày đều đói đến mức tìm c.h.ế.t kiếm sống, giống như là một bãi thịt nhão bẩn thỉu, đừng nói đến quét dọn vệ sinh trồng trọt gì đó.
Nhưng thỉnh thoảng các lão nhân cũng sẽ tiếc hận, nếu trong tay có thể có chút lương thực thì tốt biết bao, chờ đầu xuân còn có thể thử trồng một ít. Trong tay nông dân không có lương thực, trong lòng chính là không an tâm.
Cũng may Phương Tiên Nhi tồn tại, cùng với thức ăn ‘nó’ cho, khiến lòng người được an ủi rất nhiều.
Nói đến Phương Tiên Nhi, bởi vì gần đây tìm được không ít quả Vạn Thọ, người trong thôn biếu đồ ăn cũng là dùng loại quả này chiếm đa số, thỉnh thoảng biếu chút tiền.
Gần đây Thịnh Quân cũng trải qua vô cùng thoải mái, quả Vạn Thọ, cũng chính là quả táo móc, tiểu lục căn có thể chống đỡ một chút giá trị năng lượng, các cổ nhân mỗi lần tới đây đều sẽ mang theo một chén nhỏ, mười mấy cây, đã có hai ba điểm năng lượng.
Hôm nay, Hạnh Nhi tới lau người máy của nàng, lại ném chút quả táo móc vào, để năng lượng của Thịnh Quân thành công đột phá 100 điểm.
Nàng vội vàng lật bảng điều khiển, tìm kiếm có biến hóa mới gì đó, phát hiện mình đã mở khóa hai ô nhỏ của kệ hàng ở tầng thứ hai, điều này có nghĩa là nàng có thể bày thêm hai loại hàng hóa khác.
Đồng thời, trong cột hàng còn tăng thêm hai loại sản phẩm mới!