Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 320
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:24:58
Lượt xem: 9
Mấy người các nàng ấy, có người ngốc, nhưng chắc chắn không có người lười. Mọi người lại vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, sinh sống dưới sự giám sát của Phương Tiên Nhi.
Cho dù Phương Tiên Nhi thưởng đồ ăn rất hào phóng nhưng cũng không hề để các nàng ấy sinh ra bất cứ suy nghĩ lười biếng nào.
Bị những kỹ thuật và những món đồ mới mẻ của Phương Tiên Nhi nghiêm khắc thúc giục không ngừng, tất cả mọi người đều nỗ lực tiến lên. Các nàng ấy yêu cầu bản thân mình rất cao, không hề buông lỏng dù chỉ là một khắc, chỉ hận bản thân không có thuật phân thân, biến thành mười người để dùng.
Thế nhưng không thể yêu cầu tất cả mọi người đều phải thực hiện theo những nguyên tắc tiêu chuẩn này.
Đối với bá tánh huyện thành, các nàng ấy chỉ có thể dự tính dựa theo yêu cầu thấp nhất.
Không chắc chắn bá tánh sẽ là người xấu, nhưng có lẽ sẽ có những suy nghĩ, tật xấu vặt của riêng mình.
Các nàng ấy lại không thể tìm hiểu mọi người một cách tỉ mỉ được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Như vậy, nếu như cứ trực tiếp cung cấp đồ ăn, có khả năng sẽ khiến cho một vài người cá biệt sinh ra tính ỷ lại, cũng sẽ cảm thấy các nàng ấy cung cấp thức ăn là chuyện đương nhiên.
Tuyệt đối không thể cho phép chuyện ấy xảy ra.
Hơn nữa lý do lúc đầu các nàng ấy muốn công chiếm huyện thành là do không đủ người để dùng.
Cho nên, để bá tánh trong thành cùng lao động, giúp các nàng ấy chia sẻ gánh nặng công việc, lấy đó để đổi lấy đồ ăn mới là cách tốt nhất.
Tảo Nhi suy tư một lúc rồi nói: “Diệt những phú hộ chuyên làm điều ác trong thành, chắc sẽ lấy được một ít bạc. Đến lúc ấy lấy số bạc đó đưa cho Phương Tiên Nhi đổi chút đồ ăn, chắc là có thể để bá tánh ăn được một khoảng thời gian, nhưng số lượng phú hộ có hạn, cũng không phải kế lâu dài.”
“Đến sau này, sau khi chúng ta ổn định các phương diện rồi, vậy thì phải nghĩ cách tiếp tục khai nguyên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-320.html.]
Thiết Trụ nói: “Chúng ta muốn kiếm được nhiều tiền hơn, vẫn phải dựa vào buôn bán mới được.”
“Ta thấy Thạch thúc nói bây giờ huyện thành cũng không phải là đóng kín hoàn toàn, trong thành vẫn có đội ngũ ra vào buôn bán, chỉ là kiểm tra rất nghiêm ngặt, dù sao thì những người giàu kia vẫn phải sinh sống.”
“Bọn họ sẽ không đi đến những nơi quá xa, chỉ đi đến những thành trì gần ở hai bên Đông Tây. Ta nghĩ, đến lúc đó chúng ta cũng có thể lợi dụng bọn họ.”
“Huyện nha đã thành ra như vậy rồi, bọn họ cũng không thả tin tức ra bên ngoài, ta nghĩ có lẽ là do tính mạng của người nhà đều bị đe dọa nên mới vậy chăng? Nhưng mà, tóm lại vẫn dễ dàng khống chế. Những người thuộc huyện nha kia có thể khống chế được bọn họ, thì chắc chắn chúng ta cũng có thể.”
“Đó cũng là một cách, đến lúc ấy tìm hiểu kỹ tình hình rồi nói sau vậy.”
Trò chuyện cũng gần ổn, mọi người lại nhanh chóng nói về chuyện tấn công thành.
Nói ra thì cũng là vận may do Phương Tiên Nhi đưa đến.
Chỗ đặc biệt giống như huyện Hưng Hoà, đoán chừng cả một triều đại cũng chỉ có một chỗ như vậy. Nơi nhỏ không nổi bật lại loạn lạc, thủ vệ còn vừa mỏng vừa yếu, để bọn họ có ít người như này cũng có lòng tin có thể đánh chiếm được thành.
Nếu đổi thành nơi khác, bọn họ sẽ không dễ dàng nảy sinh ra suy nghĩ chiếm thành như vậy.
Nhưng mà, cho dù trong tay có vũ khí thì cũng không thể cứ liều lĩnh tấn công thành như thế.
Chung Tứ phân tích nói: “Căn cứ vào tình báo và quan sát của ta ngày trước, lúc sáng sớm khi mặt trời vừa mới ló rạng, còn khoảng một lúc nữa quân tốt bảo vệ thành mới được thay ca, thức một đêm, không có cảnh giác cũng không có tinh thần, là thời cơ cực tốt để chúng ta ra tay.”
“Chúng ta có nhiều người như vậy, chắc chắn địa đạo bên phía Thạch thúc không thể dùng. Hoặc là chọn đúng thời cơ thích hợp mạnh mẽ tấn công vào, hoặc là lợi dụng đội ngũ mua bán mà Thiết Trụ vừa nói...”
Đại Ngưu nói: “Ta thấy vẫn nên đánh thẳng vào thì hay hơn, còn có mấy người Thạch thúc nội ứng ngoại hợp. Trộn lẫn trong đội ngũ mua bán để vào thành ngược lại lại rất nguy hiểm.”
Tảo Nhi đồng ý nói: “Ta cũng thấy vậy.”
Ít nhiều gì thì các nàng ấy cũng biết chút võ nghệ, lại có binh khí tốt, còn không quên rèn luyện cơ thể mỗi ngày. Hẳn là hành động đột nhiên tập kích có thể khiến cho đối thủ không kịp trở tay. So với ẩn núp vào thành, không bằng tiến quân thần tốc.